Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 682: Hồng Giáo



Chương 682: Hồng Giáo

Effie nhìn cậu chằm chằm với gương mặt không chút hài hước, chỉ càng khiến gương mặt trẻ con trông buồn cười hơn. Rồi, cô cau mày và nói bằng phẳng:

"Muốn chết?"

Sunny lắc đầu với một nụ cười, rồi kể chi tiết hơn về những thứ cậu đã biết được, bao gồm đủ loại thông tin mà cậu đã nhìn thấy trong những cơn ác mộng, kinh nghiệm với đám Hiếu Chiến, và những quan sát về Solvane và Noctis.

Khi kể xong, có sự im lặng trong một lúc. Những người khác đều đang tiêu hóa thông tin cậu vừa chia sẻ với họ, đầy suy tư. Ừ thì...mọi người trừ Effie.

Sự yên lặng ảm đạm nhanh chóng bị phá vỡ bởi âm thanh nhai nuốt ồn ào. Cô gái nhỏ đang nuốt một cái bánh thịt, rồi chớp mắt vài lần, phát hiện những người khác đang nhìn mình chăm chú. Cuối cùng, cô chùi dầu mỡ ở khóe miệng và nói:

"Gì? Tôi là trẻ con đang lớn! Tôi cần ăn để trở nên lớn khỏe!"

Rồi, cô chùi những ngón tay dính dầu lên tấm vải bọc bàn và nhún vai.

"Ừ thì, sao cũng được...chắc tôi là kế tiếp."

Cô gái nhỏ liếc sang Sunny, làm một gương mặt, rồi quay đi.

"Cũng không có quá nhiều để kể. Ba tháng tôi ở Đền Thờ Chén Thánh là không kích thích như những đợt phiêu lưu hoang dã của Sunny. Mặc dù..."

Gương mặt cô bỗng dưng trở nên âm u và ảm đạm.

"...Chúng cũng không phải là dễ chịu."

Effie thở dài, lưỡng lự vài giây, rồi nói bằng giọng buồn bã:

"Cơ bản là, tôi được đưa vào cơ thể một nữ đệ tử trẻ tuổi của Hồng Giáo. Một cô gái mồ côi mà đã được giao cho những người Nữ, dù tốt hay xấu...nhưng chủ yếu là xấu. Như tôi đã nói, sự chỉ dạy của họ đã trở nên tàn nhẫn và biến thái qua nhiều thế kỷ. Bây giờ khi biết được Hope đang thao túng khát vọng của mọi người, thì tôi mới hiểu tại sao. Solvane đó...cô ta cũng được nuôi nấng trong Hồng Giáo, một lúc lâu trước kia. Khác biệt là, cô ta đã có thể trốn thoát. Còn chúng tôi thì không."

Cô gái nhỏ run rẩy.

"Tôi đã chạy trốn một lần, gần lúc ban đầu, và đã có thể đi đến Đảo Tay Sắt. Nhưng mà tôi bị bắt, và sự trừng phạt...vào lúc đó, họ đã biết rằng họ không thể làm gì mà có thể khiến tôi ngoan ngoãn. Nên, họ trừng phạt những người khác thay vì tôi. Sau đó...ừ thì, tôi không cố trốn nữa. Ít nhất là trong lúc những cô gái khác còn sống."

Effie yên lặng một lúc, rồi nhún vai.

"Nên khá là nhàm chán. Chỉ rèn luyện bất tận...rèn luyện chiến đấu, rèn luyện tinh túy, tôi luyện cơ thể, những thứ kiểu đó. Cách chịu đựng đau đớn, chịu đựng sợ hãi, làm thép ý chí. Cách trở thành một vật chứa hoàn hảo, tàn nhẫn, và chết chóc cho Chiến Tranh. Đương nhiên là họ rất sáng tạo trong cách chỉ dạy...có cách nào để dạy người ta chịu đựng đau đớn tốt hơn là tra tấn họ đến ngưỡng cửa cái chết? Hay là qua cả nó, nếu người học trò là yếu ớt."

Gương mặt cô gái nhỏ trở nên xa xăm.

"...Đến cuối cùng, mọi người hóa ra đều là yếu ớt. Chỉ trừ tôi."

Cô cắn một miếng bánh thịt, chậm rãi nhai nó, rồi nói:

"Một lần, họ đặt tôi vào quan tài và chôn sống tôi, vài ngày. Để dạy tôi cách chinh phục nỗi sợ hãi bóng tối. Đám mụ già đó...ai nói tôi sợ bóng tối chứ? Thật sự...thật sự ngu ngốc. Nhưng chủ yếu, chỉ là rèn luyện chiến đấu. Họ đào tạo chúng tôi một cách tàn nhẫn. Có nhiều thứ mà người ta có thể đạt được với vài người healer Thức Tỉnh và không quan tâm đến đệ tử của mình có chết hay không. Nếu gãy xương, thì đám healer chữa lại, và ra lệnh tiếp tục. Nếu chảy máu quá nhiều...ừ thì, mọi người hiểu rồi đó."

Effie lắc đầu.

"Nhưng mà vấn đề là tôi chịu thảm hơn những người còn lại. Cô gái mà tôi đang ở trong này xui xẻo Thức Tỉnh ở tuổi rất nhỏ, thấy đó. Nên, đám Nữ nhìn cô ấy là một người được chọn...một chiến binh thiên tài với định mệnh sẽ giết Solvane và rửa đi nhục nhã mà cô ta mang đến cho giáo phái, để trả thù cô ta vì những tội lỗi và sự bất kính đó. Nên, họ đì tôi hơn bất cứ ai khác."

Cô gái nhỏ nhìn đi hướng khác, rồi thở dài.

"Phần kì lạ nhất là trong tất cả sự rác rưới tà ác mà họ làm với chúng tôi lại không hề có chút sự căm ghét, ác ý, hay là xấu xa. Trái lại, những Nữ lớn tuổi hơn đối xử với chúng tôi như là em gái của họ - khi họ không tra tấn và giết chúng tôi, đương nhiên. Sư phụ của tôi...Hilde...tôi nghĩ bà ta xem tôi như con gái ruột. Bà ta quan tâm. Đến cuối cùng thì cũng chả được gì...''

Cô chần chừ một giây, rồi nhăn nhó.

"Ừ thì, sao cũng được. Cuối cùng, tôi là người duy nhất còn sót lại. Thật ra thì tôi nghĩ họ đã rèn luyện những người khác khó hơn bởi vì tôi. Sự tồn tại của tôi...làm cháy lại sự hăng hái của họ, chắc vậy. Sau khi những người khác chết cả, thì những Nữ không còn gì để hăm dọa tôi nữa, nên tôi bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn. Tôi không biết có sống nổi hay không, nhưng may mắn là, trước khi có cơ hội tìm ra đáp án, Sunny và Kai đến và hủy diệt toàn bộ giáo phái. Hoan hô! Nhân tiện, cảm ơn."

Cô gật đầu với họ, rồi lại nhét một miếng bánh vào mồm, rõ ràng không muốn nói thêm nữa.

Mọi người yên lặng, đến khi Cassie nghiêng qua và đặt tay lên vai Effie. Cô nhẹ nhàng nắm lấy nó và nói:

"Cậu làm tốt lắm Effie. Sống sót là tốt rồi."

Effie cúi xuống, thở dài, và rồi âm u lên tiếng:

"À, nhưng mà lần này, tôi không chỉ muốn sống. Tôi đã muốn cứu vài người. Nhưng đã thất bại...nhưng mà ai quan tâm chứ? Tôi thật sự đã quá già để tình cảm như này. Hoặc có lẽ là Hope kia thật sự đã làm hư não tôi...dù sao thì đây chỉ là Ác Mộng mà thôi."

Nghe cô gái nhỏ nói bản thân quá già để cảm thấy đau buồn đáng lẽ rất buồn cười, nếu nó không quá buồn. Không ai nói gì, đến khi Kai tựa ra sau và thở dài.

Rồi, giọng nói chói tai của hắn vang lên trong căn phòng đá, khiến sống lưng Sunny hơi run lên:

"Ừ thì, nếu vậy, chắc là đến lượt mình. Nhưng mà câu chuyện của mình không dài vậy. Mình không làm nhiều lắm.

Hắn liếc nhìn đôi tay, với da đã bị thay thế bởi vỏ cây bóng loáng, yên lặng một chút, rồi nói thêm:

"...Mình chỉ chiến đấu với một con rồng. Và thua."