Chương 685: Đền Thờ Đêm
Khi Kai kể xong câu chuyện của mình, mọi người im lặng một lúc. Cuối cùng, chàng trai thở dài và vươn tay ra, tay được phủ thứ vỏ cây bóng loáng mà trông giống của đám Búp Bê Thủy Thủ hơn là của con người. Hắn di chuyển ngón tay, rồi hơi mỉm cười:
"Noctis đã làm rất tuyệt vời trong việc chữa trị những vết thương của mình. Đúng như ông ấy nói, vài cơn đau đớn là còn đó, nhưng mình bây giờ khỏe mạnh và không kém gì lúc trước. Không, thậm chí là hơn nữa...những thứ chi ma thuật này khiến mình nhạy cảm hơn với tinh túy linh hồn, và vậy nên, chúng kiên cường và mạnh mẽ hơn cả da thịt trước đó. Mình cũng đã thu thập vài món Ký Ức trong thời gian ở Quân Đoàn Mặt Trời. Nói chúng, khả năng chiến đấu của mình đã tăng lên rất nhiều kể từ khi tiến vào Ác Mộng...chưa nhắc đến những kinh nghiệm và những bài học đã có. Cho dù chuyện gì xảy ra, thì mình đã sẵn sàng."
Sunny ngập ngừng vài giây, rồi phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp:
"Vậy còn người Vượt Giới Hạn còn lại của Thành Phố Ngà? Hoàng Tử Mặt Trời? Cậu có gặp ông ta?"
Kai cau mày và làm động tác mơ hồ với tay.
"Ừm...chắc là có. Hoàng Tử Mặt Trời nghe nói là em trai của Sevirax. Trong số những cư dân, người ta tin rằng linh hồn của ông ta sống trong người kim loại khổng lồ mà bảo vệ Thành Phố Ngà và đôi lúc dẫn Quân Đoàn Mặt Trăng vào chiến trường. Mình đã từng thấy ông ta một lần, từ phía xa...và nói thật thì, mình không hoàn toàn chắc thứ đó có linh trí hay không."
Hắn hơi chần chừ, rồi nói thêm:
"Mọi người cũng đã nhìn thấy ông ta. Mình nghĩ đó là cái xác của ông ta dưới Đảo Thuyền Đắm, vướng trong những sợi xích kia...mặc dù mình không thể tưởng tượng được lực lượng gì mà có thể tiêu diệt tên khổng lồ bất bại đó. Ông ta cao ít nhất chín mươi mét, và với cơ thể được đúc từ thép, gần như vô địch. Ông ta...ông ta cũng không phải sinh vật sống, không hẳn, và vì vậy không thể bị giết bởi tổn thương cơ thể ông ta."
Sunny im lặng một chút, rồi nói:
"Không có gì là không thể giết hay tiêu diệt...ngay cả thần thánh. Vậy thì...ba Lãnh Chúa Xích đã được tính đến trong tương lai. Chúng ta đã thấy xương của rồng, Sevirax, trên Đảo Ngà, và cả em trai của ông ta và Solvane cũng có kết cục ở gần xác con thuyền đắm của Noctis. Nhưng...chính xác thì chuyện gì đã xảy ra? Họ làm sao ngã xuống, và làm sao Hope trốn thoát? Chuyện gì xảy ra với Noctis, cũng như Kẻ Phía Bắc? Làm sao Thành Phố Ngà bị tiêu diệt? Làm cách nào Tháp đã thoát khỏi xiềng xích của nó?"
Không ai trả lời, đều mơ hồ như cậu. Sau một lúc, Cassie cuối cùng lên tiếng:
"Mình không chắc chuyện gì đã xảy ra. Nhưng mình biết một thứ - vì sự có mặt của chúng ta, nó đang xảy ra nhanh hơn."
Họ quay sang cô,v à sau một giây im lặng, Sunny hỏi:
"...Câu chuyện của cô là cuối cùng. Và nói thật, đó là câu chuyện tôi hứng thú nhất. Vì nó liên quan đến người Thức Tỉnh thứ năm được Ma Pháp đưa đến đây. Mordret...hắn ta đã tìm được cách tiến vào Hạt Giống cùng chúng ta, phải không?"
Cassie thở dài nặng nề và quay đầu đi. Sau một lúc, cô nói:
"Đúng. Đúng, hắn ta đã làm vậy...''
Cô gái mù im lặng vài giây, sắp xếp ý nghĩ, rồi lại đối mặt họ.
"Không như những gì xảy ra với ba người, mình đến Ác Mộng không quá ghê gớm. Ít nhất là không phải vào ban đầu. Mình được đưa vào cơ thể của một nữ tư tế trẻ tuổi mà có nghĩa vụ phục vụ một Trưởng Tư Tế của Đề Thờ Đêm...Kẻ Phía Bắc. Trong thời đại này, Đền Thờ Đêm vẫn thuộc về giáo phái của Nữ Thần Bầu Trời Đen - Thần Bão. Vị thần của hắc ám, ngôi sao, và dẫn dắt. Và vậy nên, không có ánh sáng được phép ở trong đền thờ."
Cô thoáng chạm tấm che mắt, rồi chậm chạp hạ tay xuống.
"Những người giúp lễ sống nhiều năm trong bóng tối, và phải tự khiến bản thân mù lòa trước khi trở thành nữ tư tế. Vì lý do đó, họ được biết đến với cái tên Vô Nhãn. Nhiều người Vô Nhãn là nhà tiên tri, và sở hữu năng lực dự đoán và bói toán. Với đa số, trở thành một nữ tư tế mù bên trong đền thờ không ánh sáng sẽ là một thử thách tồi tệ. Nhưng với mình...thì nó lại an ủi kì lạ. Thấy bản thân ở giữa những người ở hoàn cảnh tương tự, trong nơi mà sự mù lòa không phải khiếm khuyết rõ ràng, mà là một lựa chọn."
Một nụ cười tái nhợt hiện lên môi cô.
"...Nhưng mà, khiến mình an ủi nhất chính là phu nhân. Kẻ Phía Bắc, Tiên Tri của Đêm...cô ấy không phải xấu xa. Cô ta đối xử với mình đủ tốt, và mình đã học rất nhiều từ kiến thức và sự thông thái của cô ấy. Nhưng mà, cũng như những Lãnh Chúa Xích khác, cô ấy bị cắn nuốt bởi sự điên rồ tà ác. Của cô ấy...là sự điên rồ của vô cảm. Nhiều thế kỷ, phu nhân trở nên hờ hững với mọi thứ xảy ra trên thế giới, và thậm chí là cả bản thân mình. Đó là tại sao cô ấy cần người chăm nom, và mình là một trong số đó."
Nụ cười dần biến mất khỏi gương mặt của Cassie.
"Nhưng mà không có nghĩa là cô ấy bất lực hay không có nghĩa vụ. Toàn bộ vùng phía bắc của Vương Quốc của Hi Vọng đều dưới quyền cai trị và bảo vệ của cô. Có nhiều làng và vài thị trấn đầy người thường dựa vào Đền Thờ Đêm để có an toàn và dẫn dắt. Vì lý do đó, Kẻ Phía Bắc không chỉ thống trị những nữ tư tế mù, mà còn một lượng chiến binh cả Thức Tỉnh lẫn bình thường nhỏ và đáng sợ."
Cô khẽ thở dài.
"Số lượng của họ có lẽ không to bằng những quân đội của Thành Phố Ngà và Đấu Trường Đỏ, nhưng vì khả năng của họ và món quà tiên tri của phu nhân, phía bắc chưa bao giờ bị ai tấn công. Người ta cũng rất hiếm khi khổ sở vì Sinh Vật Ác Mộng."
Cassie trở nên im lặng, gương mặt dần trở nên cau có.
"...Nhưng trong lúc Kẻ Phía Bắc ngày càng trở nên hờ hững, việc đó chậm rãi thay đổi. Dù vậy, khi mình thấy bản thân ở Đền Thờ Đêm, thì mọi thứ cơ bản là vẫn ổn."
Lông mày nhíu chặt hơn, gương mặt cô tối đi và xa xăm. Cô gái mù lưỡng lự, rồi nói bằng giọng nghiệt ngã:
"Đến khi không còn nữa."