Chương 690: Một Câu Hỏi
Một thời gian sau đó, Sunny rời khỏi phòng, đi giữa những tảng đá dựng đứng cao to, và tiến vào khu vườn rộng lớn của Thánh Địa. Tổ đội đã định đi cùng nhau để nói quyết định cho Noctis biết, nhưng sau hé lộ động trời của cậu, những người khác cần chút thời gian để tiêu hóa hết những thông tin đó và quyết định ở lại.
'Hiểu được...'
Nói thật, Sunny cũng muốn ở một mình vài phút. Mặc dù cậu cảm giác bản thân đã có quyết định đúng, tiết lộ bí mật của mình...vẫn là một trải nghiệm khó chịu. Cậu cảm giác như thể một gánh nặng vô hình vừa được nhấc khỏi bờ vai, một chút, nhưng cũng bất an và khó chịu. Cậu cảm thấy...trần trụi.
Sunny cũng dùng chút thời gian cô độc này để tập trung ý nghĩ.
Sau cú sốc ban đầu, cậu đã kể chi tiết hơn về những khả năng của mình, giải thích về Phân Loại Thần Thánh, và hoàn cảnh nào khiến cậu nhận được nó. Nhưng mà, cậu cũng không biết nhiều lắm về việc đó, nên cuộc nói chuyện cũng không quá dài.
Nó đã giúp những người khác hiểu hơn năng lực của cậu, cũng như của Nephis...và quan trọng nhất, của Mordret. Bây giờ, họ đã chuẩn bị hết sức cho Hoàng Tử Không Gì Cả, nếu có mâu thuẫn xảy ra. Thêm vào đó, vì mọi người hiểu sâu hơn về năng lực của Sunny, sự phối hợp vốn đã tốt của họ sẽ trở nên trơn tru hơn nữa.
Sunny cũng giữ lại vài thứ không nói. Sự khác biệt là nếu trước đây mối quan hệ giữa cậu và bạn bè có phần kì lạ, kho họ giả vờ không biết cậu không hoàn toàn chân thật với họ, và cậu thì giả vờ không biết họ biết...bây giờ, sự tồn tại của những điểm trắng đó đã được cậu cho công khai ra.
Effie và Kai hiểu được có những thứ cậu vẫn không sẵn sàng chia sẻ, và tại sao cậu lại cảm thấy miễn cưỡng. Họ có vẻ tôn trọng mong muốn đó.
Nói chung, đã ổn thỏa đến ngạc nhiên.
Đi xuyên qua khu vườn xinh đẹp, được thắp sáng bởi ánh sáng tái nhợt của mặt trăng tròn, Sunny tận hưởng không khí yên tĩnh của Thánh Địa. Đến một lúc, lại có một ý nghĩ đáng lo ngại tiến vào tâm trí cậu:
'Không biết...liệu quyết định này có bị ảnh hưởng, đến mức độ nào đó, bởi độc tố của Hope? Nếu vậy...thì khát vọng sâu lắng nào của mình mà đã bị cô ta phóng đại để đẩy mình thật lòng với bạn bè?"
Đột nhiên đăm chiêu, Sunny đến gần cánh cửa của hang ổ của pháp sư, chờ đợi kiên nhẫn để đám Búp Bê Thủy Thủ mở cửa, và đi vào trong.
'Có lẽ mình đã luôn...'
Mắt cậu đột nhiên nheo lại, và tay bắn ra một bên, chuẩn bị nắm lấy thân của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn. Có gì đó rất sai bên trong sảnh tăm tối...một mùi máu nồng nặc xâm lấn vào mũi caiaj, khiến adrenalin trong máu bản thân cậu vọt lên. Nó vây quanh cậu như một làn sóng ngột ngạt, như thể có một đợt thảm sát vừa xảy ra trong nơi ở của pháp sư bất tử.
...Nhưng mà Sunny không thấy cái xác nào cả. Căn phòng trung tâm vẫn như lần cuối cậu thấy nó - trống rỗng không có nội thật, với vòng tròn kí tự to lớn vẽ trên sàn đá. Không, không hoàn toàn giống...sàn nhà bị nứt ở vài nơi, như thể có gì đó đảy nó từ bên dưới, khiến mặt đá cổ đại phải chịu áp lực khủng khiếp.
Noctis vẫn ở trung tâm vòng tròn, một bên tay áo được cuộn lên, và có một vết cắt sâu trên cổ tay trái của hắn, một dòng máu chạy xuống tay như một tấm vải đó. Tay còn lại thì cầm cái lưỡi hái kim cương. Xung quanh pháp sư là một vũng máu nông, nhưng mà, nó bằng cách nào đó lại không thể chạm đến quần áo của hắn.
Sunny nhìn hắn chăm chú vài giây, phát hiện bề mặt đá...có vẻ đang chậm rãi hấp thụ máu đó. Rồi, cậu nắm lấy cái bùa lục bảo và hỏi bằng giọng bằng phẳng:
"...Ông đang cố tự sát hả?"
Noctis chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Sunny, và mỉm cười sáng lạn. Rồi, như thể không có gì khác thường đang xảy ra cả, hắn chùi cái lưỡi hái, giấu nó trong bộ áo, và đứng dậy:
"Gì? Đương nhiên không rồi! Ta còn quá trẻ để chết!"
Sunny nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
"Trẻ? Ông ít nhất cả ngàn tuổi rồi."
Pháp sư nghiêng đầu, gãi má với vẻ mặt đăm chiêu, rồi mỉm cười sáng hơn nữa:
"...Gì? Đương nhiên không rồi! Ta còn quá đẹp để chết!"
Vui vẻ với bản thân, Noctis bằng cách nào đá khiến vết cắt trên cổ tay khép ại, nhảy qua vũng máu, và đi về phía Sunny với biểu hiện thả lõng.
"Đến...ta nghĩ nơi này cần thoáng khí một chút. Khu vườn có vẻ mát mẻ ha."
Sunny nhìn vũng máu biến mất một lần cuối. Cậu vừa tưởng tượng...hay là sàn đá của căn phòng vừa hơi run rẩy? Lắc đầu, cậu quay đi và theo Noctis ra ngoài.
Cùng nhau, họ chậm rãi đi về phía Đảo Tế Đàn. Noctis có vẻ tận hưởng sự im lặng của khu vườn chìm trong ánh trăng...nhưng mà một hai phút sau, hắn phá vỡ nó với câu hỏi vô tư:
"Vậy, ngươi có gì muốn nói với ta? Ngươi và bạn bè đã ra quyết định?"
Sunny chần chừ một giây, rồi trả lời:
"Chúng tôi đã quyết định. Chúng tôi...sẽ giúp ông giải phóng Hope."
Noctis cười nhếch mép.
"Ồ, tuyệt vời!"
Sau đó, hắn ta không nói gì khác.
Sunny chờ đợi một chút, hơi bổi rối. Họ đã đi đến tế đàn trắng và ngồi xuống hàng ghế đá, chiêm ngưỡng cảnh tượng của hồ nước trong veo, với mặt trăng tròn phản chiếu trên bề mặt tĩnh lặng của nó. Vậy mà, pháp sư có vẻ như không có khả năng nói chuyện.
Hơi khó chịu, Sunny chần chừ một giây rồi ngượng nghịu hỏi:
"...Vậy? Ông có cần tôi đưa ông hai con dao?"
Noctis nhìn cậu với nụ cười dễ dãi và nhún vai.
"À, không cần. Cứ giữ lấy chúng."
Mắt Sunny giật giật.
"Giữ chúng, ý ông là sao?! Chẳng phải ông cần những con dao?"
Tên pháp sư bất tử nhìn phản chiếu của mặt trăng, rồi mơ hồ huơ tay.
"Chúng ta có thể lo liệu đến chúng khi thời gian đến. Mọi thứ sẽ tự ổn thỏa, cách này hay cách khác."
Hắn im lặng một lúc, rồi nói thêm, nụ cười của hắn chậm rãi biến mất:
"Bây giờ Kẻ Phía Bắc đã chết, mọi thứ sẽ diễn ra nhanh hơn. Những Lãnh Chúa Xích còn lại chắc đều đã hành động."
Noctis thở dài, rồi tựa ra sau và ngước lên nhìn bầu trời.
"Chúng ta không có nhiều thời gian để chuẩn bị như ta đã hi vọng. Hai tháng, có lẽ...thậm chí có lẽ ít hơn. Ngươi và bạn nên dùng thời gian đó một cách khôn ngoan. Một khi hồi kết bắt đầu, chúng ta sẽ không có cơ hội thư giãn như này đến khi mọi thứ kết thúc."
Sunny trở nên im lặng, rồi nhìn hồ nước tĩnh lặng. Sau vài giây, cậu nói:
"Chúng tôi sẽ giúp ông, nhưng tôi có vài câu hỏi."
Hứng thú với câu nói đó, Noctis cười.
"Đêm như thế này mà cũng có câu hỏi? Sunless...ngươi thật sự nên học cách tận hưởng bản thân, đôi lúc phải thư giãn. Thu lấy khoảnh khắc và trân trọng thế giới. Nếu không thì, sống có ý nghĩa gì?"
Sunny liếc nhìn hắn với biểu hiện đơ đơ.
"Trông tôi giống người mà biết sống để làm gì sao? Cảm ơn vì lời khuyên, tôi sẽ ghi tâm. Nhưng mà, tôi vẫn có câu hỏi."
Pháp sư làm gương mặt chán chường và thở dài.
"...Được rồi. Một câu hỏi. Ta chỉ trả lời một câu thôi. Suy nghĩ kĩ trước khi hỏi!"
Sunny không nói gì trong một lúc, nhìn chăm chú hình mặt trăng trên hồ. Gương mặt trở nên nghiêm túc, những cái bóng sâu lắng che lấy hai mắt.
Sau vài phút trong yên lặng, cậu cuối cùng cau mày, nhìn Noctis, và nói:
"...Vậy thì cho tôi biết một thứ. Tại sao Thần Mặt Trời lại phá hủy Vương Quốc của Hi Vọng?"
Tên bất tử nhướng máy, rồi bật đầu ra sau cười to.
"Mặt Trăng ạ...trong mọi câu hỏi trên đời, ngươi phải hỏi đúng câu này, phải không!"
Hắn lắc đầu, rồi nhìn đi.
"Ừ thì, thỏa thuận là vậy. Ta sẽ trả lời...như nhiều người khác đã cố trả lời câu hỏi đó qua nhiều thế kỷ. Vài người nói vì cô ta là một daemon, những người khác nói là vì cô ta quá quyền năng. Rằng cô ta đã trở nên kiêu ngạo, hoặc là cô ta đã trở nên quá rực rỡ, sáng hơn cả Lãnh Chúa Ánh Sáng. Nhưng họ đều sai. Sự thật...ít nhất thứ ta cho rằng là sự thật...Hope không bị trừng phạt vì cô ta quá quyền năng, kiêu ngạo, hay là rực rỡ."
Hắn im lặng vài giây, rồi thở dài.
"...Đó là vì cô ta được tôn thờ."