Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 691:



Chương 691: Tà Đạo

Sunny yên lặng một lúc, hấp thụ thứ Noctis vừa nói. Đảo Tế Đàn bình tĩnh và yên ắng, hồ nước xung quanh nó lung linh trong bóng tối với ánh trăng phản chiếu. Những cành cây cổ thụ nhẹ nhàng đung đưa trên đầu cậu.

'Vì cô ta được tôn thờ...'

Cậu khịt mũi và nhìn đi hướng khác, cảm thấy thất vọng chua chát, vì lý do gì đó. Sau một lúc, cậu âm u nói:

"Vậy, thì sao? Chỉ vậy thôi? Thần Mặt Trời đã ghen tị?"

Pháp sư nhìn cậu, ngưng một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu.

"Không...không, ông ấy không có."

Noctis yên lặng một lúc, rồi thở dài.

"Thần chưa bao giờ cho thấy bất cứ sự thù hằn gì đối với những daemon. Thật ra, mối quan hệ giữa họ hơi có vẻ thân thiện. Trong những trận chiến của thời cổ xưa, họ thậm chí còn từng chiến đấu với vai trò đồng minh, vai kề vai."

Cậu cau mày.

"Và những vị thần cũng chưa từng quan tâm đến việc những người thường tôn thờ ai hay thứ gì. A, trước kia có đủ loại giáo phái ngu ngốc! Có những người vua chúa mà tự nhận bản thân là thàn thánh, những người xây dựng đề thờ cho thú và linh hồn...vài tên kì lạ thậm chí còn tôn thờ đá tảng. Hoặc những sinh vật Hắc Hóa...Mặt Trăng à, có tưởng tượng nổi không? Nhưng mà những vị thần không hề quan tâm."

Pháp sư ngước lên nhìn bầu trời, suy nghĩ một chút, rồi ảm đạm nói:

"Nhưng mà, người ta chưa từng tôn thờ một daemon...trước Hope. Những Daemon, ngươi thấy đó, là những sinh vật về bản chất rất cô độc và lảng tránh. Có kẻ lớn nhất trong số họ, Weaver bí ẩn - Ác Ma Số Phận, người mà bọc mình trong vô số tầng lớp dối trá. Có người em út, Nether - Ác Ma Định Mệnh, người mà tự biệt lập bản thân trong hắc ám của Địa Ngục. Có Ác Ma Lãng Quên, người mà cái tên đã bị quên mất từ rất lâu rồi..."

Sunny chăm chú lắng nghe, hấp thụ những thông tin mới. Đã quen với việc cầm cái bùa, cậu theo bản năng thả ra chất liệu đá xinh đẹp và cho phép nó treo trên sợi xích quanh ngón tay, để những ý nghĩ của mình được giữ riêng tư.

'Hừm...vậy là Hoàng Tử Địa Ngục có tên là Nether? Không biết cái nào đến trước, cái tên hay là cái danh hiệu...và có vẻ như ông ta là Ác Ma Số Phận. Đợi đã, định mệnh và số phận không phải là cùng một thứ? Chắc là không hử...những kí tự cho số phận dù sao cũng có thể có nghĩa là lựa chọn... vậy thì, ông ta thật ra là Ác Ma Lựa Chọn?'

Suy nghĩ của cậu bị ngắt đứt bởi giọng nói đăm chiêu của pháp sư:

"...và những người còn lại, mỗi người là một sự nhân cách hóa của thảm họa và thiên tai. Bí ẩn, xa lánh, và đáng sợ, mỗi kẻ trong số họ. Ít nhất thì họ đã là vậy, đến khi Ác Ma Khát Vọng quyết định đến và sống giữa những người trần tục, rồi được biết đến với cái tên là Hope. Cô ta xây dựng vương quốc ở đây, và nhanh chóng, người ta đã học cách yêu quý cô ta. Và không lâu sau đó, họ bắt đầu tôn thờ cô ta."

Noctis ngừng lại, rồi tiếp tục, gương mặt đã trở nên tối hơn:

"Và đó là khi chúng ta biết được mặc dù những vị thần thân thiện với daemon và hờ hững với việc người trần xây đền thờ cho dã thú, linh hồn, và đá cuội...họ lại không cho phép một daemon được tôn thờ. Thật ra thì họ không muốn đến mức mà Lãnh Chúa Ánh Sáng đã mang xuống những ngọn lửa của mình đến cõi trần tục, hủy diệt cả một phần của nó."

Sunny nhíu mày, cảm giác một sự sợ hãi lạnh lẽo lan tỏa trong tim. Nhớ lại một trong những ác mộng của mình, cậu rùng mình.

"...Nhưng tại sao?"

Pháp sư nhìn cậu với chút ngạc nhiên và nhún vai.

"Ai biết? Ta đoán chỉ những vị thần mới biết ha...ừ thì, và có lẽ một hai daemon. Ta nghi ngờ ngay cả Hope cũng không biết thứ cô ta làm sai...nhưng có lẽ cô ta biết, bây giờ. Dù sao đi nữa, sau khi cô ta bị cầm tù, chậm rãi, ý tưởng tôn thờ một daemon trở nên gần như là tà đạo."

Noctis đột nhiên cười.

"Đúng là một từ kì lạ, tà đạo! Ngươi có nghĩ vậy không? Nó thậm chí còn không tồn tại khi ta còn trẻ, biết không hả. Nhưng rồi, đột ngột, mỗi cái trong số sáu giáo phái bắt đầu đối xử với những kẻ tôn thờ daemon như tội phạm, như côn trùng gây hại mà lan tỏa một thứ dịch bệnh tà ác...và khái niệm tà đạo được tạo ra. Bây giờ, trở thành một kẻ mà tà đạo có nghĩa là bị săn lùng và nói tạm biệt cuộc đời của mình..."

Hắn trở nên yên lặng, và rồi thở dài.

"...Đương nhiên là lúc đó chúng ta không biết, nhưng mà sự hủy diệt của Vương Quốc của Hi Vọng là một điểm ngoặc trong lịch sử. Với nó, Thời Đại Anh Hùng chấm dứt, và cái hiện tại - cho dù người ngày nay gọi nó là gì - đã bắt đầu. Ài, quả là một thời đại ghê gớm! Kể từ đó không có gì đi đúng cả..."

Sunny yên lặng một lúc, suy nghĩ có gì đó kì lạ trong cả câu chuyện này. Không có gì hợp lý...thần và daemon đã từng là đồng minh? Biết về việc họ rồi sẽ có một trận chiến tranh, cậu không hoàn toàn tin tưởng được việc đó...nhưng mà, nghĩ lại thì, Hoàng Tử Địa Ngục...Nether...đúng là đã được miêu tả rằng từng rất gần gũi với Nữ Thần Bầu Trời Đen.

Ai nói những daemon khác cũng không phối ngẫu với những vị thần khác?

Nhưng mà điều đó chỉ càng khiến trừng phạt thần thánh của Lãnh Chúa Ánh Sáng đối với Vương Quốc của Hi Vọng càng kì lạ và khó giải thích. Và họ đã liên minh chống lại ai? Những sinh vật của Hư Vô? Dòng thời gian chính xác của đống lộn xộn rối rắm này là gì? Thời Đại Anh Hùng đã kết thúc với sự cầm tù của Hope...nhưng mà nó bắt đầu từ lúc nào? Và chuyện gì đã xảy ra trước đó?

'Chết tiệt, quá nhiều câu hỏi...'

Sunny liếc sang Noctis, chần chừ vài giây, rồi lại nắm lấy món bùa lục bảo...

Nhưng mà, pháp sư hoàn toàn không chịu. Hắn liếc nhìn Sunny và nói với một nụ cười:

"...Ta có cảm giác ngươi chuẩn bị hỏi ta một câu hỏi. Đó sẽ là câu hỏi thứ hai...đợi chút, không, câu thứ hai là liệu Thần Mặt Trời đã ghen tị! Ác ma gian xảo...ngươi gạt ta!"

Noctis lắc đầu, trách móc nhìn Sunny, và đứng dậy.

"Xấu hổ đi, Sunless! Chúc ngủ ngon. Nói với bạn bè của ngươi chuẩn bị tốt trong thời gian còn lại..."

Dứt lời, pháp sư lại cho cậu một ánh mắt bị tổn thương, rồi quay người và bắt đầu đi về phía căn phòng của mình.

Sau vài bước thì hắn ngừng lại và nói bằng vẻ vô tư thông thường:

"Ồ, đúng rồi...ta suýt quên mất...ngươi sẽ phải đi lấy con dao thứ ba nữa. Nhưng mà đừng lo, sẽ không khó. Thật ra là khá dễ..."

Sunny, người đang nhìn chăm chú hồ nước yên tịnh với biểu hiện âm u, chỉ gật đầu.

"Chắc rồi...đợi chút, gì cơ? Tại sao chúng tôi phải làm việc đó?! Ông tự đi mà lấy nó đi!"

Noctis chần chừ một chút, rồi thở dài.

"Ài, ta ước gì có thể. Nhưng...ừ thì...ta có thể đã nói thứ nhảm nhí gì đó về việc người bạn ta chỉ nên đưa con dao cho người có ý nghĩ và trái tim thuần khiết...hay gì đó tương tự. Và tiếc là, mặc dù ta là người chính trực nhất trong cả Vương Quốc của Hi Vọng theo nhiều cách...ờ...thuần khiết không phải điểm mạnh của ta. Người và bạn ngươi thì khác! Đám mấy người hôi rình cái mùi thuần khiết...ừ thì, ít nhất là một hai trong số mấy người...hiện tại..."

Dứt lời, pháp sư nháy mắt với Sunny và rảo bước rời khỏi, huýt sáo một giai điệu vui vẻ.

Sunny nhìn hắn rời đi, rồi lắc đầu với biểu hiện bối rối.

'Đợi chút...hắn ta vừa mới...lừa đảo mình đi lấy một con dao khác cho hắn? Một lần nữa?!'

Cậu chớp mắt vài lần và nắm chặt bốn nắm đấm.

'...Chết tiệt thật!'