Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 693: Kiến Thức Về Mọi Thứ



Chương 693: Kiến Thức Về Mọi Thứ

Sunny đang ở trong phòng mình, nhìn một Ký Ức tiêu biến thành một cơn lốc tia sáng, một biểu hiện tăm tối trên mặt. Cậu không cần Ma Pháp thông báo để biết bản thân vừa mất một cái nữa...

Dù vậy, Ma Pháp lúc nào cũng thích giúp người thì thầm vào tai cậu:

[Ký Ức của bạn đã bị phá hủy.]

Sunny gầm gừ, rồi cay đắng lắc đầu và triệu hồi kí tự, định kiểm tra bản thân còn bao nhiêu Ký Ức có thể lãng phí. Đó là lúc cậu quyết định kiểm tra tiến độ của Neph, từ lâu đã trở thành một thói quen của cậu.

Nhìn thấy Ngôi Sao Thay Đổi vẫn còn sống và chiến đấu mang đến cho cậu vừa nhẹ nhõm vừa quyết tâm nghiệt ngã.

Đã có cảm giác về thứ bản thân sắp thấy, Sunny nhìn chăm chú kí tự và đọc:

Tên: Nephis.

Tên Thật: Ngôi Sao Thay Đổi.

Cấp bậc: Ngủ Say.

Lớp: Bạo Chúa.

Hồn Tâm: [5/7].

Mảnh Hồn: [0/5000].

Cậu nhìn những kí tự đó một lúc, rồi thở dài và hủy nó đi.

Chỉ vài ngày trước, cô ấy vẫn còn cách tâm thứ năm xa. Sau Đấu Trường Đỏ và trận chiến với Ác Mộng, khoảng cách giữa họ đã rút ngắn hơn nữa...nhưng bây giờ, Neph đã lại làm gì đó điên rồ, khiến nó trở nên to lớn và tức tối một lần nữa.

Cậu nhìn chăm chú vào những bức tường. Như thể hai người họ đang liên tục trong một trò chơi kéo co điên khùng, biết rõ một bước sai là đồng nghĩa với cái chết, nhưng lại đều không chịu để đối phương chiến thắng.

Và ngay từ ban đầu, cậu chưa từng có lợi thế.

'Thật...mệt mỏi.'

Sunny lắc đầu, nhận ra bản thân không có tâm trạng để mù quáng ném bản thân vào rào cản không thể vượt qua của dệt nữa. Ít nhất không phải hôm nay.

...Nhưng mà tâm trạng nghiêm trang của cậu thay đổi khi mà những cái bóng mà cậu đặt ở đối diện cửa của tên pháp sư thấy nó mở ra, và dáng người quen thuộc bước ra, rồi nheo mắt về phía mặt trời chói lòa.

Noctis trông hơi lôi thôi, với mắt thâm quầng và tóc hơi rối loạn. Nhưng mà cân nhắc đó là ai, thì Sunny chỉ có thể đoán là tên bất tử hoặc là mệt mỏi hoặc là vẫn chưa tỉnh rượu.

Dù vậy, đây vẫn là một cơ hội mà cậu không thể bỏ lõ.

Lãng phí chút tinh túy để bước xuyên bóng tối, Sunny xuất hiện cách Noctis vài mét và nhìn hắn ta với biểu hiện hơi dè chừng. Pháp sư chớp mắt vài lần, rồi nở một nụ cười thân thiện:

"Sunless...ngươi vẫn còn ở đây? Chẳng phải chúng ta vừa nói chuyện?"

Sunny thầm trợn mặt.

"...Đó là hai tuần trước. Đúng hơn là mười lăm ngày."

Noctis nhướng mày, ngượng nghịu lắc lư từ chân này sang chân kia, rồi hắng giọng.

"Ồ...thật sao? Ta, ờ...ừ thì, ngày đẹp nhỉ! Vậy ta giúp gì được cho ngươi?"

Sunny nhìn chăm chú tên pháp sư vài giây, rồi gật đầu.

"Có. Quả thật là có thể."

Người Vượt Giới Hạn bất tử mỉm cười sáng lạn.

"Ừ thì, tại sao không nói vậy! Chúng ta là bạn, phải không, và bạn bè phải giúp lẫn nhau...vậy, ngươi cần gì?"

Sunny nắm lấy cái bùa chặt hơn, chần chừ một giây, rồi nói:

"...Ông có thể dạy tôi ma thuật?"

Noctis tiếp tục mỉm cười một chút, rồi cười to.

"Vậy thôi? Chắc rồi, không vấn đề. Ta là pháp sư vĩ đại nhất cả Vương Quốc của Hi Vọng cơ mà! Dưới sự dẫn dắt của ta, ngươi sẽ trở thành một pháp sư tài ba sớm thôi. Để ta nghĩ nào...nếu chúng ta bắt đầu ngay bây giờ..."

Trong lúc Sunny dè dặt mỉm cười, hắn ta nhìn lên bầu trời và đoán chừng thời gian trong ngày, suy nghĩ một chút, rồi nói thêm:

"...Chúng ta sẽ xong khoảng cùng lúc này, một trăm năm sau. Bắt đầu thôi!"

Sunny chớp mắt.

"Gì cơ? Một trăm năm?!"

Pháp sư khẽ cau mày, rồi nhún vai.

"Ừ thì, có lẽ hai trăm năm. Đó là thời gian mà ta đã mất để học những thứ cơ bản...đương nhiên là nếu ý ngươi là ma thuật thật sự, chứ không phải những chiêu trò đáng thương hại mà kẻ khác xem là phép mầu. Ờ, thật ra...ngươi nghĩ ma thuật là gì?"

Sunny chần chừ, rồi nói không tự tin lắm:

"Khả năng thao túng năng lượng pháp thuật thông qua những cách mà ở bên ngoài Phân Loại của một người?"

Noctis nhìn cậu chăm chú một lúc, rồi thở dài.

"Một câu trả lời đủ tốt, nhưng không. Nói đơn giản, không có gì là ma thuật cả. Hay nên nói là không có thứ duy nhất nào gọi là ma thuật. Mà là có nhiều cách để vặn vẹo những quy luật ngầm của thế giới để tạo ra vài hiệu ứng, dù hiệu ứng đó có đáng giá hay không. Thứ chúng ta gọi là ma thuật chỉ là...một biện pháp có hệ thống để đạt đến một kết quả có thể dự đoán trong khi làm vậy, với bất cứ biện pháp nào người ta sở hữu. Thường là với sự giúp đỡ của tinh túy linh hồn."

Hắn nhìn quanh, quan sát quan cảnh của Thánh Địa, và nói thêm:

"...Lấy ta làm ví dụ. Phân Loại của ta có liên quan đến linh hồn, vậy nên, ta có thể học vài thứ từ những người tôn thờ Thần Trái Tim - Thần Linh Hồn, cũng như cảm xúc, kí ức, đói, và phát triển. Nhưng mà, ta chỉ trở thành một pháp sư thật sự sau khi học ma thuật của Hope."

Sunny hơi nghiêng đàu.

"Ma thuật của...Hope?"

Noctis gật đầu.

"À, đúng vậy. Loại ma thuật thông thường nhất mà những người trần tục dùng - mù quáng và không có sự thấu hiểu về bản chất của nó, ta phải nói rõ - là đến từ Hope. Dù sao thì cô ta là người đã phát minh ra chữ viết và tặng nó cho nhân loại. Quả là một phát minh tuyệt vời! Nhưng mà bản thân viết chữ không thể tạo ra pháp thuật."

Hắn chần chừ, rồi nói thêm:

"Trước khi Hope phát minh ra chữ viết, loại pháp thuật thông dụng nhất đối với người trần tục, thậm chí còn mù quáng hơn nữa, là Pháp Thuật Tên. Ngươi thấy đó Sunless, mọi thứ mà tồn tại đều có một cái tên. Thật ra thì, ngươi thậm chí có thể nói rằng một thứ chỉ bắt đầu tồn tại sau khi nó được ban cho một cái tên. Một đóa hoa chỉ là một đóa hoa, một trông số rất nhiều, đến khi ngươi gọi nó là một bông hồng. Rồi, những hoa hồng đột nhiên khác đi từ mọi đóa hoa khác, và cứ vậy, chúng đã tồn tại."

Sunny cau mày, không chắc là bản thân hiểu Noctis đang nói cái quái gì. Chẳng phải hoa hồng tồn tại kể cả nếu như chúng không được gọi là hoa hồng? Ừ thì...theo một cách, không? Những đóa hoa trông như hoa hồng sẽ tồn tại, nhưng mà chúng sẽ không được gọi là hoa hồng, vậy nên, sẽ không có hoa hồng...

'Thật rối rắm...'

Pháp sư thì ngó lơ sự bối rối của cậu và tiếp tục:

"Nhưng mà, không phải mọi cái tên đều ngang bằng. Vài cái là đơn giản được đưa ra và không đáng giá gì nhiều, còn vài cái khác là phải được xứng đáng kiếm được...và những cái tên đó, những cái tên thật của vật, nắm giữ sức mạnh qua chúng. Tên là một thứ quyền năng, Sunless...vậy nên, một thời gian lâu trước đây, những người học được những cái tên đó có thể chia sẻ quyền năng đó. Nhưng mà, quyền lực của họ mơ hồ và thoáng qua, vì nó chỉ có thể dùng khi có ai đó nói những cái tên đó thành tiếng...và nói chúng với một cái miệng trần tục là một việc không hề dễ dàng."

Hắn đột nhiên mỉm cười.

"Nhưng đó là thứ khiến phát minh của Hope thiên tài đến vậy! Một khi chữ viết xuất hiện, một kẻ với đủ kiến thức có thể liên kết những cái tên đến đồ vật thực chất, ban cho lời cầu nguyện sự vĩnh hằng. Đương nhiên, nó không đơn giản như vậy...thật ra, biết tên của vật và cách tạo chúng thành những bài nhạc và những câu từ là phi thường khó, vì kiến thức về những cái tên là đi cùng kiến thức về mọi thứ."

Noctis thở dài nặng nề.

"Đơn giản nguệch ngạc một kí tự mà không hiểu ý nghĩa của nó sẽ không làm được gì cả. Nên, nó mất nhiều thế kỷ để học được cơ bản của ma thuật kí tự. Đương nhiên là trừ khi người có thiên phú bẩm sinh với nó...thứ mà không ai có cả, ngoại trừ chính bản thân Hope. Nhưng ta sẽ vui mừng dạy ngươi mọi thứ ta biết! Nếu ngươi có một hai thế kỷ dư thừa..."

Pháp sư mỉm cười sáng lạn và nhìn Sunny chăm chú, sự chân thành viết đầy trên gương mặt xinh đẹp đến bực mình của hắn.

'Tên khốn lươn lẹo...'

Đương nhiên Sunny không có dư vài thế kỷ.

Nhưng...có lẽ...cậu không cần.

'Tên là một thứ quyền năng...'

Đột nhiên, một hạt giống của một ý tưởng xuất hiện trong tâm trí cậu.

"Tôi...ờ...có lẽ một lúc khác."

Noctis tiếc nuối thở dài và mở miệng muốn nói gì đó...nhưng mà ác ma bốn tay đã đi mất rồi, bị bóng tối nuốt lấy.

Pháp sư nhìn bóng tối với gương mặt chua chát, rồi lắc đầu và lại thở dài.

"Quả là một kẻ kì lạ..."