Chương 694: Mảnh Ghép Mấu Chốt
Lúc ở Đấu Trường Đỏ, Sunny đã có một thời gian đau đớn nhớ lại và so sánh những dệt của những Ký Ức khác nhau để có thể hiểu được chúng có những thứ nào tương đồng.
Trong suy nghĩ của cậu, có ba đặc tính mà mọi Ký Ức đều có: khả năng triệu hồi đến và đi, khả năng tự chữa trị khi được hủy, và sự liên kết với linh hồn người dùng.
Bằng cách nhận ra ba điểm thống nhất đó trong hình ảnh dệt, cậu nghĩ rằng bản thân đã học được cách tái tạo những pháp thuật đơn giản nhất đó, ít nhất là đến mức mà có thể tạo ra một hình ảnh đơn giản mà cho phép một món đồ vật có thể được hủy đi và triệu hồi từ tinh túy.
...Nhưng mà, có một đặc tính thứ tư mà mọi Ký Ức chia sẻ, một cái mà cậu đã không nghĩ đến.
Mọi Ký Ức đều có tên.
'Mình là thằng ngu...đúng là ngu mà...'
Cậu hơn ai hết nên biết sức mạnh của một cái tên, cứ cân nhắc Tên Thật của cậu là chìa khóa đến sự điều khiển tuyệt đối bản thân cậu.
Xuất hiện từ trong bóng tối bên trong căn phòng của mình, Sunny ngã lên giường và triệu hồi Chuông Bạc - món Ký Ức mà cậu quen thuộc nhất. Cậu đã dùng vô số giờ quan sát dệt của nó và cố hiểu những bí mật về cách vận hành của nó...đến hiện tại là rất ít kết quả.
Nhìn chăm chú bên dưới bề mặt cái chuông nhỏ, cậu nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp và phức tạp của những sợi chỉ hư ảo lan tỏa bên trong nó, với một ngọn than duy nhất nhẹ nhàng tỏa sáng ở trung tâm.
Đến hiện tại, Sunny đã có thể nhận ra những phần trong dệt mà chịu trách nhiệm cho tất cả những đặc tính độc đáo của nó...hoặc là cậu đã cho rằng như vậy.
Có ba đoạn trong hình ảnh mà cậu đã học lúc ở Đấu Trường Đỏ, và phần còn lại là một pháp thuật duy nhất của cái chuông. Nhưng mà, bất chấp việc biết từng bộ phận, Sunny lại chưa bao giờ có thể hiểu được toàn bộ dệt đó...như thể có gì đó thiếu mất, khiến mọi nỗ lực thấu hiểu lôgic và liên kết của những sợi chỉ là vô dụng.
'Còn một yếu tố nữa...cái Chuông Bạc không chỉ có một pháp thuật, nó còn có một cái tên...cái tên mà phân biệt nó với tất cả những Ký Ức khác, và nhờ đó, cho phép nó tồn tại...bằng cách nào đó.'
Sunny nhìn chăm chú phần của dệt mà cậu từ một thời gian dài cho rằng thể hiện một pháp thuật duy nhất, rồi triệu hồi một Ký Ức khác và quan sát nó. Công việc tách một phần hoàn toàn độc đáo của dệt khỏi một phần hoàn toàn độc đáo khác có vẻ bất khả thi, ban đầu...dù sao thì, cậu không có gì để làm khởi điểm.
Nhưng mà cậu có thứ thậm chí còn tốt hơn. Khuynh hướng có sẵn cho dệt mà cậu thừa kế từ Ác Ma Định Mệnh...hay cái thiên phú mà Noctis đã nhắc đến khi nói Hope sở hữu thứ tương tự với pháp thuật kí tự, với tư cách người đã tạo ra nó.
Đương nhiên Sunny không phải là Weaver. Nhưng mà cậu có thể dùng trực giác để cảm nhận được mục đích của những yếu tố từ dệt ma pháp nhờ vào sự liên hệ với daemon bí ẩn kia. Tài năng đó thật sự ở trong máu của cậu. Tất cả những gì Sunny cần làm bây giờ...là cẩn thận kiểm tra từng sợi chỉ một tạo nên hình ảnh to lớn này, và cảm nhận những cái nào là dùng để tạo ra âm thanh, và những thứ nào không có mục đích mà cậu biết đến.
Những cái cậu không biết gì đến chắc chắn là phải liên quan đến cái tên.
...Nhiều giờ trôi qua, và nhanh chóng, bên ngoài đã tối. Sunny tiếp tục nhìn chăm chú cái chuông bạc nhỏ nhắn kia, quên cả về chuyến săn ban đêm của mình. Và đến một lúc vào giữa đêm, mắt cậu đột nhiên mở to.
'Đó...là nó? Đúng vậy! Thấy nó rồi!'
Cuối cùng, cậu đã có thể cô lập phần của dệt mà không có gì liên quan đến ba pháp thuật chung nhất, nhưng cũng không có vẻ liên quan đến mục đích thật sự của cái chuông - tạo ra một tiếng vang mà có thể nghe được từ cách xa vài cây số.
Đây...đây chắc chắn phải là phần của dệt ma pháp mà miêu tả cái tên của Ký Ức. Một hình ảnh to lớn và tinh xảo như vậy từ những sợi chỉ hư ảo, tất cả chỉ để thể hiện hai từ đơn giản...
Chuông Bạc.
Ngay khi Sunny làm ra sự liên kết giữa hai từ đó với hình ảnh này, một việc kì lạ xảy ra. Dệt của Chuông Bạc vẫn vậy, nhưng mà cậu đột nhiên nhìn thấy nó khác đi. Như thể cả thứ trước mắt hoàn toàn thay đổi, trong khi không hề thay đổi.
Những phần rời rạc đột nhiên có vẻ hết sức hài hòa, và kiến trúc hỗn loạn và vô nghĩa của dệt đột nhiên lại có vẻ sở hữu một lôgic kì lạ và bí ẩn, nhưng lại tao nhã và không thể chối cãi.
Cậu choáng váng.
'Làm sao...làm sao mình không thấy nó trước đây?'
Hình ảnh đó đột nhiên quá mở ra đối với cậu, quá dễ để nhận ra. Và ở giữa nó, dệt xuyên suốt mọi bộ phận của ảnh dệt từ những sợi chỉ hư ảo, là cái tên, Chuông Bạc, thứ mà dùng làm cầu nối và yếu tố liên kết giữa chúng.
'...Thảo nào mỗi món Ký Ức mình cố điều chỉnh đều sụp đổ. Mình chỉ là thiếu đi thứ quan trọng nhất cả, chết tiệt!'
Sunny nhìn dệt của Chuông Bạc với ánh mắt mở to, nhìn phần quen thuộc kia trong ánh sáng mới.
...Nhưng rồi, lông mày cậu nhíu lại.
'Đợi chút...đó là gì?'
Giờ khi cậu nhìn thấy toàn bộ lôgic đằng sau hình ảnh - hay nên nói là, của lôgic đằng sau kiến trúc nền tảng của nó - cậu cũng có thể thấy một yếu tố mà đã có vẻ rất xa lạ với hiểu biết của mình. Đến hiện tại, không có phần nào nên là cậu không biết.
Vậy mà, lại có một.
Hơn thế nữa, phần đó của dệt là to lớn và phi thường phức tạp, cũng vốn có với toàn bộ cấu trúc của Ký Ức không kém gì cái tên của nó. Khó để có thể nhận ra vào ban đầu, nhưng nếu biết tìm kiếm thứ gì, thì gần như không thể không để ý thấy nó.
'Hờ...nó rất đẹp...nhưng nó là cái quái gì?'
Cậu cau mày, rồi liếc sang món Ký Ức còn lại, muốn so sánh dệt của nó với của Chuông Bạc.
Khiến Sunny bất ngờ, hình ảnh to lớn và xinh đẹp bên dưới cũng ở đó, sự hiện diện của nó cũng kì lạ và khó giải thích như cái trước.
Đột nhiên căng thẳng, cậu triệu hồi từng món Ký Ức của mình, quan sát từng cái một...và tìm thấy hình ảnh bí ẩn đó ở mọi nơi!
'Cái quái gì thế?!'
Sunny không hề biết, và ngay cả trực giác của cậu cũng im lặng, không cho chút gợi ý nào về mục đích của dệt ẩn nấp mà luôn tồn tại kia. Manh mối duy nhất cậu tìm thấy là một phần của nó có một sự tương tự xa xăm với dệt của Mảnh Vỡ Ánh Trăng, và cấu trúc chung của nó hơi tương tự với cái của tên của Chuông Bạc. Nhưng mà, hình ảnh bí ẩn đó lại là to lớn và sâu lắng hơn không thể so sánh.
Cậu cau mày, rồi đột nhiên nghiêng đầu với biểu hiện bất ngờ.
''Ánh trăng...ánh..."
Sunny liếc nhìn dệt lần nữa, rồi đông cứng.
"...Lạc khỏi Ánh Sáng?''