Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 706: Tối Hậu Thư



Chương 706: Tối Hậu Thư

Nhìn tên khổng lồ, Sunny hiểu được tại sao Kai nói hắn là khủng khiếp. Hoàng Tử Mặt Trời cao gần chín mươi mét, đứng trên hòn đảo như một ngọn núi thép. Hắn ta được đúc trong hình dạng một chiến binh quyền quý mặc một bộ giáp nhẹ. Bề mặt của bộ giáp được đánh bóng và tỏa sáng chói lòa trong ánh mặt trời, còn phần còn lại của tên khổng lồ thì xám, và tối.

Những bức tượng khổng lồ của bảy vị anh hùng của Vùng Đất Lãng Quên, kể cả tên biết đi mà Sunny và tổ đội đã từng cưỡi, cao hơn gấp đôi, nhưng mà khó để không bị kích thước và sự hiện diện nghiền ép của tên Lãnh Chúa Xích Vượt Giới Hạn này là kinh ngạc...hay nên nói, là cái vỏ thép mà hắn bị chôn bên trong.

Một cảm giác sợ hãi phát bệnh nắm lấy tim Sunny, cậu bóp nghẹt và đánh đuổi nó, nhìn tên Lãnh Chúa to như núi với biểu hiện nghiệt ngã.

Nhưng mà, cậu có một nguyên nhân để cảm thấy sợ hãi.

Một hình ảnh đã nửa quên mất từ một cảnh ác mộng lóe lên trước mắt cậu - một mảnh của một cơn ác mộng nơi cậu đứng hóa đá trên chiến trường đẫm máu, nhìn theo trong kinh hãi lúc một đế chân thép khổng lồ buông xuống để biến cậu, và những đồng đội chiến hữu của mình, thành một vũng xương và máu.

Và một cái nữa, một ký ức về sự tra tấn khổ sở, bất tận mà cậu phải chịu bởi tay người anh mình, trong một cái lồng hình người và một cái hố lấp đầy kim loại tan chảy.

Và cuối cùng, cái cuối cùng - hình ảnh cái xác người thép khổng lồ đung đứa từ những sợi xích đứt, chổng ngược, ngực của nó tan nát bởi một đòn tấn công hủy diệt.

...Vậy, đây là Hoàng Tử Mặt Trời.

Sunny chưa từng gặp hắn, vậy mà, có cảm giác như thể họ là người quen cũ. Dù tốt hay xấu...

Trong lúc tên khổng lồ nhìn chăm chú con thuyền bay với gương mặt bất động của một bức tượng, Sunny quay sang Noctis và cau mày.

"...Giờ thì sao?"

Pháp sư thở dài, di chuyển một mái chèo, khiến con thuyền hạ xuống. Nụ cười vô tư đã có phần gượng ép.

"Giờ, ừ thì...chắc là nên đi nói chuyện với hắn? Một cuộc thảo luận lịch sự..."

sunny quay lại và nhìn tên Hoàng Tử Mặt Trời một chút, rồi ảm đạm nói:

"Ông nghĩ hắn ta biết ông là kẻ đã xóa kí ức về việc giấu con Dao Ngà, khiến hắn phải trải qua cả trăm năm tra tấn, rồi rơi vào tình trạng này? Và ông là kẻ đã đánh cắp nó?"

Noctis đột nhiên nghẹn, khiến con thuyền lượn lách, và rít lên:

"Sao không nói to lên nữa đi!"

Sunny đông cứng.

"Ồ...xin lỗi..."

Tên pháp sư sửa lại con thuyền, rồi nói với vẻ giận dữ:

"Đầu tiên, ta không có gây ra gì cả! Ta chỉ thực hiện...một yêu cầu của đồng nghiệp. Lúc đó, chúng ta thậm chí còn không biết Hope đang khiến chúng ta phát điên, nên làm sao ta biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Thứ hai...ta không có ăn cắp con Dao Ngà...ta chỉ tình cờ tìm thấy nó nơi hắn để nó lại, được không? Hoàn toàn tình cờ. Và cuối cùng..."

Hắn ngừng lại, và nói thêm với giọng hắc ám hơn:

"Ta không chắc là hắn ta thật sự biết gì, nữa. Hắn ta vẫn còn sống, đâu đó bên trong, nhưng ta không nghĩ hắn hoàn toàn...có tri giác. Ít nhất...ít nhất ta hi vọng hắn không có..."

Con thuyền đến gần mặt đất, trong sự yên lặng u ám, ngừng lại chỉ ngoài vòng trụ đá đầu tiên, và lơ lửng tại chỗ. Noctis lưỡng lự vài giây, và rồi thả ra mái chéo. Nhưng mà, hắn không ra lệnh cho đám Búp Bê Thủy Thủy hạ cánh buồm.

Pháp sư chỉnh chu quần áo, rồi hít vào thật sâu.

"Để đi xem hắn có gì để nói nào, đi thôi?"

Sunny liếc sang bạn mình, rồi lắc đầu và theo sau Noctis. Có cơ hội cao rằng họ sẽ nhìn thấy đợt giao tranh giữa hai vị Thánh...và cậu chắc rằng mọi người đều hiểu sự nguy hiểm mà bản thân đang ở trong.

Lần cuối cậu chứng kiến trận chiến giữa hai vị Thánh, cả một hòn đảo đã bị phá hủy và tan nát rơi xuống Bầu Trời Bên Dưới. Sunny và Cassie đã chỉ sống sót sự khủng khiếp đó bằng cách nhanh chóng bỏ chạy, và ngay cả vậy thì cũng chỉ vừa đủ thoát khỏi.

Chuyện gì sẽ xảy ra vào hôm nay? Và liệu Noctis có đủ mạnh để đánh đuổi tên khổng lồ?

Bằng cách nào đó, khó có thể tưởng tượng bất cứ thứ gì, đừng nói đến một người pháp sư gầy gò, ngăn cản một núi thép. Nhưng Noctis không phải kẻ ngốc...chắc chắn là, hắn có một kế hoạch. Sự điên rồ của hắn dù sao cũng là một loại quỷ quyệt. Hắn ta sẽ không mạo hiểm sự an toàn của bản thân, khát vọng giải phóng Hope, mà không chừa đường ra.

Cùng nhau, năm người rời khỏi con thuyền bay, đặt chân lên Đảo Tay Sắt, và đi giữa những trụ đá cao. Họ đến gần trung tâm của đồng hồ mặt trăng khổng lồ và dừng lại ở đó, chờ đợi.

Khi họ làm vậy, Hoàng Tử Mặt Trời cuối cùng di chuyển, đi về phía họ với bước chân đều đặn. Với mỗi bước, hòn đảo rung chuyển, khiến những sợi xích thiên đường hoảng hốt, và tim họ run rẩy.

Sunny nhìn chăm chú tên khổng lồ đang đến gần, cảm thấy càng lúc càng tệ hơn về tình huống này. Tất cả những cái Bóng vẫn chưa khôi phục, vậy nên, cậu không có gì khác ngoài sức mạnh của bản thân để phản ứng nếu có chuyện gì xảy ra.

...Ừ thì, sức mạnh bản thân, và của đồng đội.

Nhưng mà họ có thể làm gì chống lại thứ quái vật kia, kể cả khi hợp sức lại?

Cuối cùng, tên khổng lồ đến trụ đá và dừng lại ngoài vòng tròn ngoài cùng, nhìn họ từ cao bên trên. Chìm trong cái bóng lạnh lẽo của hắn, Sunny không kiềm được mà cảm giác bản thân như một côn trùng bé tí.

Ngước lên với biểu hiện nghiêm trọng, cậu nghiến răng và nói:

"...Tôi cảm giác như kiến vậy."

Effie, người cũng đang vặn cổ để nhìn tên khổng lồ, liếc nhìn cậu, chần chừ một giây, rồi mỉm cười.

"Sunny, cậu không phải kiến. Cậu là một con gián. Nhớ chưa?"

Cậu chớp mắt vài lần, rồi nhếch mép cười.

...Bằng cách nào đó, cậu đúng là cảm thấy tốt hơn sau lời nói đó.

Và rồi, giọng nói sấm rền vang lên từ xung quanh họ, khiến xương họ rung chuyển.

Tên khổng lồ...lên tiếng.

Hắn nói:

"...NOCTIS...NGƯƠI CÓ...NHỮNG CON DAO."

Giọng nói của Hoàng Tử Mặt Trời không nghe như của nhân loại, nhưng nó cũng không nghe như máy móc. Nó chỉ là...kì lạ, và trống rỗng. Như thể không phải một con người nói chuyện, mà là bản thân thế giới đang nói.

Một thế giới hoang vắng đầy đổ nát.

Nghe thấy, pháp sư nhăn nhó, rồi che tai lại.

"Hờ...hắn vẫn còn nhớ cách nói chuyện..."

Giọng nói sấm rề của tên khổng lồ lại vang vọng, khiến họ rùng mình:

"...GIAO RA...NHỮNG CON DAO."

Sunny khẽ quay đầu và liếc nhìn Noctis, tự hỏi phản ứng của hắn là như thế nào.

Trong lúc đó, tên pháp sư chớp mắt vài lần...và lùi lại một bước to, cách xa Sunny.

Rồi, hắn giơ lên một tay, chỉ một ngón tay về phía cậu, và nói với sự mơ hồ chân thành:

"Ngươi nói gì vậy? Ta đâu có con dao nào! Là tên này, hắn có chúng. Nên...nếu muốn chúng, thì đến lấy chúng từ hắn! Đừng dính dấp người pháp sư tội nghiệp này chứ, Mặt Trăng à..."