Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 707: Bội Bạc



Chương 707: Bội Bạc

Sunny đứng hình, ngẩn người, không biết làm gì ngoài bất động trong một lúc. Bị vây quanh bởi sự yên lặng choáng váng, cậu chỉ có thể nghe thấy âm thanh đạp loạn xạ của hai trái tim và tiếng máu ù ù trong tai.

Mắt cậu giật giật...

'Không đời nào...không đời nào thằng khốn này vừa làm vậy với mình...'

Trong lúc cả bốn cái bóng quấn quanh cơ thể cậu, Sunny hơi quay đầu, và nhìn chăm chú ngón tay tên pháp sư, thứ mà, không hề có chút nghi ngờ, đang chỉ thẳng vào lưng cậu. Miệng cậu khô đi.

'Hắn ta đã làm vậy!'

Noctis đang suy nghĩ cái quái gì vậy?!

Không, không...tên pháp sư sẽ không bán cậu đi. Đúng vậy, việc đổ lỗi cho Sunny chắc chắn phải là một trò lừa đảo gì đó...nhưng mà Noctis sẽ đạt được gì khi làm vậy? Không gì cả!'

Trừ khi, đương nhiên...

Trừ khi đây vốn luôn là kế hoạch của hắn.

Một cảm giác lạnh lẽo, bệnh hoạn đột nhiên nắm lấy tim Sunny.

Ở trên cao, ánh mắt tên khổng lồ đáng sợ chậm rãi di chuyển từ dáng người thanh lịch của tên pháp sư sang con ác quỷ bốn tay đứng bên cạnh hắn. Trọng lượng của ánh mắt đó đè lên Sunny, khiến cậu nhe răng và gầm gừ. Có cảm giác như thể bản thân đang bị nó xuyên thủng, linh hồn như bị lộ ra.

Và đâu đó bên trong linh hồn cậu, bị khóa trong Hòm Hám Của, có ba con dao - một là từ hắc diện thạch, một làm từ thủy tinh, và một làm từ rubi đỏ như máu.

Có gì đó thay đổi trong sự hiện diện khủng khiếp của Hoàng Tử Mặt Trời, và giọng nói điếc tai kia lại vang lên, bây giờ thẩm thấu thêm một vệt cảm xúc xa xăm, mơ hồ.

"...BÓNG TỐI."

Sunny tái đi. Cậu đã quên mất vị chủ nhân của bóng chủng nguyên bản này cũng là kẻ có lỗi cho việc xảy ra với hoàng tử của Thành Phố Ngà. Thật ra thì có thế nói Lãnh Chúa Bóng Tối là thủ phạm chính cho hàng trăm năm tra tấn ghê gớm mà Hoàng Tử Mặt Trời phải chịu đựng...dù sao thì ông ta là kẻ đã cướp đi con dao than hồng.

Nên, nếu tên khổng lồ thép có lý do để thật sự ghét ai đó...

'Nguyền rủa.'

Cảm giác hai trái tim lạnh đi, Sunny yên lặng quan sát tên khổng lồ di chuyển trọng tâm, rồi hơi cong người, chuẩn bị vươn bàn tay thép khổng lồ xuống. Cậu cố gắng tính toán cơ hội trốn thoát tình huống này...

Vào lúc đó, Noctis đột nhiên hắng giọng, rồi nói với Hoàng Tử Mặt Trời bằng giọng thân thiện:

"Ồ, nhưng mà hãy cẩn thận! Ngươi cũng biết đám bóng là lắm chiêu trò như thế nào rồi đó, bạn ta. Kẻ này đặc biệt đầy sự tà ác, bội bạc, và sự ghê gớm khó nói...quái thú này thậm chí còn tàn sát cả một đền thờ đầy những người nữ vô tội! Hắn ta còn cố đầu độc ta...ôi, sự độc ác! Nên, hãy cẩn thận khi nắm lấy hắn! Nếu không ngươi có lẽ có thể mất bàn tay đó..."

Một tiếng gầm gừ trầm thấp thoát khỏi miệng Sunny. Cậu có thể cảm nhận những thành viên khác của tổ đội trở nên căng thẳng và chuẩn bị chiến đấu. Cassie đã đặt tay lên chuôi Vũ Công Yên Ắng, Kai vươn tay ra, chuẩn bị triệu hồi cung. Effie đang chăm chú nhìn lên với biểu hiện ảm đạm trên gương mặt non nớt, cơ thể như lò xo chuẩn bị bùng nổ.

Nhưng mà họ có thể làm gì chứ?

Kể cả nếu như Sunny biết con dao nào trong số ba cái là dành cho Hoàng Tử Mặt Trời, làm sao cậu có thể đâm nó vào da thịt của tên Vượt Giới Hạn? Cơ thể thật sự của Lãnh Chúa Xích bị chôn đâu đó bên trong ngọn núi thép biết đi kia. Hơn thế nữa, dùng con dao chỉ khiến hắn mất đi sự bất tử...sau đó, vẫn phải giết hắn bằng cách nào đó...

Giết một vị Thánh nói dễ hơn là làm.

Trong lúc tên không lồ cúi xuống và đưa tay vào bên trong đồng hồ mặt trăng, Sunny điên cuồng suy nghĩ. Cậu chỉ thấy một lựa chọn duy nhất - chạy, chạy càng nhanh càng tốt. Dùng Bước Bóng Tối, cậu ít nhất sẽ có thể né được.

Nhưng mà cậu có thể chạy khỏi tên khổng lồ trong bao lâu? Sunny đã thấy hắn vượt qua khoảng cách giữa hai hòn đảo với một cú nhảy. Giờ khi phạm vi của Điều Khiển Bóng đã tăng lên, Sunny có lẽ có thể làm tương tự...

Khác biệt là một cú nhảy như vậy sẽ khiến cậu cạn kiệt tinh túy, còn Hoàng Tử Mặt Trời thì sẽ có thể liên tục đuổi theo, không biết mệt mỏi là gì, như một tử thần đuổi bắt cậu.

'Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt...'

Cả thế giới đột nhiên trở nên tối đi, mặt trời bị bàn tay khổng lồ che khuất. Nó mở ra, hạ xuống như một đồng bằng làm từ thép xám. Như thể cả bầu trời đang ngã xuống đầu cậu.

Effie lùi lại một bước và rít lên:

"Sunny! Làm gì đây?!"

Đông cứng tại chỗ, cậu chần chừ một giây.

Rồi nói:

"Không gì cả. Đừng làm gì cả...đừng nhúc nhích..."

Không có ý nghĩa cho việc cố chiến đấu với Hoàng Tử Mặt Trời, hay thậm chí là bỏ chạy khỏi hắn.

Vì...

Trong lúc tên khổng lồ nghiêng qua vòng ngoài của đồng hồ mặt trăng cổ đại, những trụ đá cao tỏa ra ánh sáng hư ảo, đột nhiên như bị tràn ngập bởi một lượng tinh túy khó tưởng tượng. Vô vàn những kí tự hiện ra, khắc thành một vòng tròn lớn mà bao bọc toàn bộ kiến trúc.

Và rồi, mọi thứ quanh họ biến thành ánh sáng...ánh sáng lạnh lẽo, tái nhợt của mặt trăng.

Bị mù lòa bởi nó, Sunny không thể thấy việc xảy ra tiếp theo, và chỉ cảm thấy được thứ gì đó to lớn và ớn lạnh, mà lại không hiện hữu, di chuyển qua cậu với tốc độ kinh ngạc. Rồi, cậu nghe thấy một âm thanh va chạm điếc tai như sấm, và tiếng thép rên rỉ trong lúc bị xé tan. Cả hòn đảo rung chuyển, cơn động đất khiến cậu ngã xuống. Sunny ngã vào đá lạnh lẽo, và cảm giác cái bóng của Hoàng Tử Mặt Trời...thay đổi.

Trong lúc ánh trắng tái nhợt tối đi và dập tắt, cậu nhìn thấy một cảnh tượng choáng váng.

Đồng hồ mặt trăng vỡ nát, những trụ đá tan vỡ và đổ xuống. Cách cậu không quá xa, một bàn tay thép nằm trên đất.

Nhưng mà, nó không còn gắn vào cơ thể tên khổng lồ nữa.

Tên khoảng lồ loạng choạng ra sau, cánh tay phải bị xé khỏi vai. Một dòng kim loại lỏng chảy ra từ vết thương khủng khiếp đó, ngã xuống như máu. Cỏ nơi nó rơi xuống biến thành tro tàn.

...Và trong tất cả sự hỗn loạn đó, không hề bị ảnh hưởng, là Noctis. Biểu hiện của tên pháp sư là bình tĩnh và hơi vui vẻ.

Nhìn chăm chú sự hỗn loạn, hắn búng một hạt bụi khỏi áo, lắc đầu, và nói:

"Chậc, chẳng phải ta đã cảnh báo cần cẩn thận hay sao? Ta đã, phải không? Mặt Trăng à, tại sao nói mà không ai nghe...dù sao thì ta là người thông thái nhất trong cả Vương Quốc của Hi Vọng..."