Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 715: Tổ Đội Lên Tàu



Chương 715: Tổ Đội Lên Tàu

Ở trên bầu trời, đĩa bạc của mặt trăng chậm rãi bị hắc ám cắn nuốt, như thể bị chìm trong bóng tối rộng lớn và không thể xuyên phá. Một góc của mặt trăng đã biến mất, và với mỗi giây, càng lúc càng nhiều bị xóa đi bởi bóng tối. Nó trông...

Như là nguyệt thực.

Noctis tái đi, và cùng lúc, Sunny đột nhiên cảm thấy sung sức. Như thể mọi cái bóng trên thế giới này vừa trở nên sâu đậm và hắc ám hơn, và là một trong số đó, cậu cũng vậy. Cảm giác đó kì lạ và sung sướng.

Nhưng Sunny biết nguyệt thực này là điềm xấu với toàn bộ bọn họ.

Quay sang pháp sư, cậu hỏi:

"Chuyện gì đang xảy ra?"

Noctis nhìn chăm chú mặt trăng đang biến mất với biểu hiện tăm tối, rồi rùng mình.

"Ta...ta đoán Sevras cũng có chiêu trong tay áo. Nhưng mà ta không nghĩ đến hắn đã chiếm được một mảnh của lĩnh vực Bóng Tối...làm sao có thể chứ?"

Nhìn thấy biểu hiện bối rối trên mặt pháp sư, Sunny gầm gừ:

"Khiếm Khuyết của ông nghiêm trọng đến cỡ nào? Ông sẽ yếu bao nhiêu khi mặt trăng hoàn toàn biến mất? Chúng ta làm gì bây giờ?!"

Quân đội của Thành Phố Ngà vẫn đang khép lại khoảng cách giữa họ, nên không có thời gian để lãng phí. Họ có vài giây trước khi chạm trán, tối đa. Cậu phải biết chuyện gì đang xảy ra...

Noctis liếc nhìn mặt trăng đang tối đi thêm một giây nữa, rồi quay đi và thở dài.

"Ừ thì..."

Một nụ cười tái nhợt hiện lên môi hắn.

"...Ngươi có nhớ lúc ta nói là ta sẽ chăm sóc cả Solvane lẫn Hoàng Tử Mặt Trời trong lúc mấy người phân tán quân đội của chúng?"

Nụ cười của tên pháp sư trở nên hoang dại hơn, một tia điên rồ lóe lên trong mắt hắn.

"Thay đổi kế hoạch! Ngươi sẽ phải giữ chân Hoàng Tử một chút. Ta, ờ...sẽ cố xử lý Solvane. Chúc may mắn, những người bạn! Và cũng chúc ta may mắn..."

Dứt lời, hắn bước ra khỏi vòng tròn ma thuật và ra hiệu cho Cassie nắm lấy mái chèo, cô vội vàng làm vậy. Một giây sau đó, Noctis đã đứng trên mép thuyền, mái tóc đen nhảy múa trong gió.

Sunny mở mắt thật to và hét lên:

"Đợi đã! Làm thế quái nào chúng tôi có thể giữ chân một người Vượt Giới Hạn?!"

Tên pháp sư khẽ liếc nhìn cậu qua vai hắn, và cười to.

"Ta không biết! Nghĩ ra gì đó đi...có lẽ thử đâm hắn bằng con dao của ta? Không, đâm con thú thép đó sẽ không được gì..."

Dứt lời, hắn đơn giản tiến lên một bước và ngã xuống, biến mất vào trong hắc ám và tiếng gió gầm rú không một dấu vết.

Cứ như vậy, Noctis đã đi mất.

Sunny nhìn chăm chú không gian trống rỗng nơi tên pháp sư đứng một giây trước đó, vẻ mặt choáng váng. Sự ngu đần tạm thời này bị phá vỡ bởi tiếng hét của Cassie:

"Sunny! Chỉ còn vài giây! Chúng ta phải làm gì?!"

Cô gái mù đang điều khiển con thuyền bay, nỗ lực chỉnh lại hướng bay của nó để không phải chịu toàn bộ vũ khí của hạm đội oanh tạc. Sunny không hề biết cô ta làm sao bay con thuyền mà không thể nhìn thấy gì, và lúc này nó cũng không quan trọng. Cậu chần chừ một giây, rồi quay đi và phát ra một tiếng rống phẫn uất.

"Chúng ta làm theo kế hoạch. Không có gì thật sự thay đổi..."

Effie giơ lên Mảnh Vỡ Hoàng Hôn và hỏi, giọng nói nghiệt ngã:

"Vậy còn tên to xác?"

Sunny nghiến răng.

"Lần cuối tôi nhớ, thứ quái vật đó không biết bay. Miễn sao chúng ta ở trên không, chúng ta nên ổn..."

Cassie đẩy một mái chèo xuống, và cau mày. Giọng nói nghe có vẻ chần chừ:

"Nhưng làm sao chúng ta có thể ngăn hắn tìm đến Noctis?"

Cậu nhìn cô, rồi chửi thề.

"Không biết! Bắn hắn ta với máy phóng đinh! Cái to ấy!"

Nói xong, Sunny để cô gái mù lại và lao ra trước.

Những con thuyền của kẻ địch đã đến gần...đủ gần để cậu có thể cảm nhận những cái bóng của chúng nhảy múa trên boong thuyền.

Có nghĩa là đến lúc cậu, Effie, và Kai tham chiến...

Một hạm đội hoành tráng nhanh chóng đến gần, đội hình hỗn loạn vì mười bốn sinh vật đá đáng sợ đang gieo rắc kinh hoàng cho những con thuyền bay. Mỗi con gargoyle khổng lồ mang trong mình linh hồn của một sinh vật Hắc Hóa tà ác, nên sức mạnh và độ hung hăng của chúng là khủng khiếp - không hẳn ngang bằng với đám quỷ nguyên gốc mà Noctis đã giết, nhưng kém không nhiều.

Dù vậy, chúng vẫn không đủ. Thật ra thì mười bốn gargoyle chỉ là nghi binh.

Đòn tấn công chính vẫn chưa đến.

Trong lúc con thuyền duyên dáng vào trong phạm vi của những vũ khí của hạm đội, nó lao xuống, và cùng lúc, vài bóng người nhảy khỏi boong thuyề.

Vài giây sau đó, không khí đột nhiên tràn ngập mùi máu tươi.

Thuyền trưởng của một chiến hạm hét lên gì đó, chỉ tay lên trên. Nhưng rồi, hắn lung lay và ngã xuống, cổ bị một mũi tên đâm xuyên. Cùng lúc, có gì đó rơi xuống...đó là một cô gái nhỏ cầm một cái khiên tròn nặng nề. Ngay bên trên cô, một người nam trong một cái mặt nạ cháy xem đang lơ lửng trên không, đã kéo dây cung lần nữa.

Effie, người được Kai ném xuống, rơi vào boong thuyề, trượt trên Mảnh Vỡ Hoàng Hôn một giây, rồi lăn và nhảy đứng dậy, thanh giáo đồng trong tay sáng lên ánh sáng đỏ giận dữ. Ánh sáng của nó trở nên chói hơn nữa khi nó đâm vào ngực một người và được dòng máu đỏ thắm nhuộm lấy.

Cùng lúc một người Thức Tỉnh khác ngã xuống cùng với một tiếng hét, bị một mũi tên đánh trúng. Effie vặn và hất giáo, ném cái xác của nạn nhân đầu tiên về phía kẻ địch đang lao đến. Khiên cô vung lên, vành khiên nghiền nát ngực của một kẻ. Rồi, kiếm của địch rơi xuống, đánh vào vai cô...và dội khỏi làn da trên vai, không để lại nổi một vết trầy.

Một tích tắc sau đó, tên tấn công đã chết, và cô gái nhỏ tiếp tục đợt tàn sát, chiến đấu như một ác ma được thả ra từ đáy sâu của địa ngục...như một vật chứa hoàn hảo của chiến tranh.

Dù sao thì chỉ còn hai đệ tử của Hồng Giáo trên đời này. Một trong số đó là Solvane...

Và người còn lại thì đang ở trên con thuyền, giết đám tín đồ của Solvane hết kẻ này đến kẻ khác, với một nụ cười hoang dã trên gương mặt trẻ con.

Nếu những chiến binh của những con thuyền khác trong hạm đội có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, thì họ đã cảm thấy may mắn vì được an toàn khỏi con quái thú nhỏ kia và những mũi tên từ hộ vệ của ta...

Nhưng mà sự nhẹ nhõm đó là sai lầm. Vì người chiến binh trẻ tuổi và cung thủ biết bay kia không phải kẻ duy nhất lên những con thuyền bay.

Đáng sợ hơn họ rất nhiều...

Là những cái bóng đang đến.