Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 726: Giải Thoát Ngọt Ngào



Chương 726: Giải Thoát Ngọt Ngào

Lúc Sunny chậm rãi tiếp cận khoang chứa hàng chính của con thuyền, cậu cảm thấy sự nghi ngờ len lỏi vào tâm trí mình.

Cậu đang làm cái gì vậy?

Một trận chiến giữa hai vị Thánh không phải nơi dành cho một người Thức Tỉnh, cho dù cậu có manh mẽ đến mấy sau khi hấp thụ hàng ngàn mảnh bóng và tạo ra tâm thứ tư. Khoảng cách về sức mạnh giữa Sunny và Solvane đơn giản là quá rộng lớn...cậu đã đối mặt cô ta hai lần tỏng quá khứ, và mỗi lần, Nữ Chiến Tranh đã nghiền nát cậu mà thậm chí chưa từng cố gắng.

Vị đắng của những đợt thất bại đó vẫn còn vương trong miệng cậu.

...Đặc biệt là lần thứ hai, khi cậu vô lực nhìn theo cô ta giết Elyas ngay trước mắt mình.

Khi cậu nhớ lại cái ngày độc ác đó, đồng tử cậu nheo lại. Một cảm giác căm ghét và giận dữ áp đảo tâm trí cậu, rực cháy và cắn nuốt đến mức Sunny thoáng bị sự mãnh liệt đó làm choáng.

Mỗi vết thương, mỗi giây đau đớn tra tấn, mỗi đêm trong sự tuyệt vọng yên ắng cậu đã chịu đựng trong Đấu Trường Đỏ dâng lên từ sâu trong kí ức, khiến cậu cảm thấy như thể đang sống lại những tra tấn đó. Kí ức về Khu Rừng Thiêng Liêng bị đốt cũng ở đó, cũng như kí ức về ông già khóc lóc trong lúc ôm lấy xác mẹ mình trong đôi tay run rẩy.

Và kí ức về ánh mắt sáng ngời của Elyas đột nhiên trở nên trống rỗng. Sự đau đớn, xấu hổ, và phẫn nộ vì đã không thể giữ được lời hứa và cứu người trẻ tuổi kia...

Sunny cố chống lại sự căm ghét, nhưng thất bại. Nó đơn giản là quá bao la, sâu lắng...và xứng đáng.

Solvane xứng đáng với sự căm ghét đó.

Cô ta đã đặt cậu vào một cái lồng...

Cô ta cố biến cậu thành một nô lệ.

Nghiến răng và đè nén một tiếng gầm dã thú, Sunny tiếp tục di chuyển về phía trước.

'Mình sẽ khiến cô ta trả giá...không phải không thể.'

Nhiệm vụ của cậu không khó như cậu đã khiến nó có vẻ. Cậu không cần đánh bại Solvane...cậu chỉ cần cho Noctis một cơ hội để đánh bại cô ta. Bất cứ ai cũng có thể bị đánh bại, bất cứ ai cũng có thể bị tiêu diệt...cậu chỉ phải dùng đúng món vũ khí.

Ngay cả thần cũng đã không thể cứu bản thân.

Kẻ địch của Sunny là một người Vượt Giới Hạn bất tử...nhưng mà vũ khí của cậu cũng là một kẻ Vượt Giới Hạn bất tử.

Đến gần cánh cửa quen thuộc, cậu triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, hít sâu...và biến thành một cái bóng hư ảo, lặng lẽ lướt vào trong khoang chứa hàng của con thuyền tan vỡ.

Ở đó, hai vị Thánh đang có một trận chiến mãnh liệt.

Cả Noctis lẫn Solvane đều có vẻ không dùng vũ khí. Cả hai đều không biến thành dạng Vượt Giới Hạn của họ, lựa chọn ở trong dạng con người.

Họ thậm chí còn không dùng Kĩ Năng Phân Loại, trừ khi Sunny đơn giản là không thể hiểu được quy mô và tầm cỡ của khả năng của những kẻ Vượt Giới Hạn.

Thay vì đó, hai kẻ bất tử chọn biện pháp chiến đấu trực tiếp, thân mật, và bạo lực nhất - họ đang chiến đấu với đôi tay không của bản thân.

...Mỗi cú đánh đủ kinh khủng để phá núi, khiến những làn sóng va chạm hủy diệt lan ra khắp khoang chứa.

Và Noctis có vẻ đang thua thảm.

Đến gần, tên pháp sư trông còn tệ hơn cả khi Sunny liếc thấy hắn ở bên ngoài con thuyền. Hắn đẫm máu từ đầu đến đuôi, gương mặt vỡ nát và mất một con mắt. Một bên má bị xé rách ra, để lộ răng trắng và khiến nó trông như Noctis đang cười. Cảnh tượng đó vừa ghê gớm vừa bất an.

Noctis trông giống một cái xác hơn là sinh vật sống.

Vậy mà hắn vẫn đang di chuyể.

Tốc độ mà hai vị Thánh đang chiến đấu gần quá nhanh để Sunny có thể thấy gì, nhưng cậu vẫn có thể nhận thức được pháp sư vừa làm lệch một đòn tấn công tàn nhẫn của Solvane và cố né một đòn khác.

Đôi lúc, hắn thậm thành công.

...Nhưng chủ yếu là thất bại.

Với mỗi cú đánh vào người hắn, càng nhiều máu đổ ra, và càng nhiều xương bị gãy với âm thanh nghe mà muốn bệnh, và càng nhiều những thứ mà tạo nên Noctis bị phá hủy. Gần như không còn gì về người xinh đẹp và duyên dáng mà Sunny từng thấy trên bề mặt những đồng xu vàng.

Còn Solvane thì có vẻ hoàn toàn ổn.

Gương mặt quyến rũ của cô ta bình tĩnh và hơi buồn, làn da mềm mại không tì vết, bộ tunic đỏ đơn giản sạch sẽ hoàn mĩ. Dấu hiệu duy nhất cho thấy cô đã ở trong một trận chiến hung hăng với một người Vượt Giới Hạn khác là tay cô nhuộm đầy máu đỏ sẫm, trở thành cùng màu với quần áo.

Những ý nghĩ của cậu tăm tối đi.

'Chết tiệt thật...'

Sunny núp trong bóng tối, căng thẳng quan sát và chờ đợi cơ hội để can thiệp. Phải có một cơ hội, một khoảnh khắc duy nhất mà một sự trì hoãn thoáng chốc trong đợt tấn công của Solvane sẽ cho Noctis cơ hội xoay chuyển tình huống hiện tại...

Nhưng cho dù cậu chờ đợi bao lâu và quan sát kĩ đến mấy, thì khoảnh khắc đó lại không từng đến.

Thay vì đó, sau một đòn nữa, Noctis phát ra một tiếng thét khủng khiếp và ngã xuống đầu gối, máu chảy ra từ miệng.

Solvane bình tĩnh tiến lên và nắm lấy tóc hắn, giật đầu pháp sư lên để có thể nhìn thấy gương mặt tan nát.

Với biểu hiện trang nghiêm, cô nâng lên nắm đấm đẫm máu để tung ra đòn kết liễu, và nói với giọng mà có vẻ thương tiếc nhiều hơn là thắng lợi:

"Chỉ vậy thôi? Ta...ta trông chờ nhiều hơn từ ngươi, Noctis...ta đã mong muốn hơn rất nhiều..."

Trong lúc Sunny chửi thề và chuẩn bị tấn công Nữ Chiến Tranh từ sau ưng, tên pháp sư yếu ớt giãy dụa trong tay cô ta. Ánh mắt hắn nhảy điên cuồng trong khoang chứa hàng, như thể tìm kiếm thứu gì để cứu hắn.

Và rồi, trong một chốc ngắn ngủi, nó rơi ngay vào Sunny, khiến cậu đứng hình.

Cậu...cậu đã tưởng tượng sao?

Như thể Noctis đã cố ý nhìn cậu. Chỉ là một tích tắc, nhưng Sunny dám thề cậu đã phát hiện một lời nhắn thầm lặng trong con mắt còn sót lại của tên pháp sư...

Đừng.

...Và cậu hình như đã nhìn thấy thứ gì đó di chuyển dưới làn da tên bất tử.

Sunny chỉ chần chừ một nhịp, nhưng đến lúc đó, đã quá trễ để có thể làm gì. Solvane đánh xuống, phá tan lồng ngực của Noctis và đâm tay vào ngực hắn.

Nhưng rồi...

Nữ Chiến Tranh đột nhiên giật mình và nhảy lùi ra sau, phát ra một tiếng kêu khẽ. Bàn tay đẫm máu đè chặt vào cơ thể mình.

Trong lúc đó, Noctis vẫn tiếp tục quỳ đó, vô cảm nhìn chăm chú lồng ngực vỡ nát của mình.

...Rồi, hắn khẽ cựa quậy và thở ra một hơi thật nhẹ nhõm.

"A...như này tốt hơn nhiều...dễ hơn rất nhiều..."

Hắn ngước lên, nụ cười ghê rợn dần chuyển sang chân thành.

"...Gần như đáng làm hỏng bộ quần áo của ta!"