Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 727: Không Tha Thứ



Chương 727: Không Tha Thứ

Đột nhiên, Noctis có vẻ...khác.

Hắn vẫn tơi tả, bầm dập và đầy máu, nhưng mà sự hiện diện của tên pháp sư đã có sự thay đổi tinh tế. Nếu trước đây nó yếu ớt và mờ nhạt, bây giờ nó đã trở nên tràn trề sức mạnh, khả năng, và năng lượng tư do trôi chảy.

Bao la, phẫn nộ...và không bị kiềm chế.

Và thẩm thấu sự điên rồ.

Bất chấp việc Noctis đang quỳ gối và tàn tật, hắn ta đột nhiên có vẻ đáng sợ. Nụ cười ghê rợn trên gương mặt rách nát và biến dạng bây giờ có vẻ hăm dọa hơn là đáng thương hại. Con mắt còn lại của hắn sáng lên, phản chiếu ánh trăng đỏ sẫm.

Như thể có gì đó đã đè nén sức mạnh thật sự của tên pháp sư, và bây giờ nó cuối cùng đã giải thoát cho hắn.

Noctis hít vào một hơi sâu, và cùng lúc, Solvane đột nhiên lung lay. Bàn tay cô ta dùng để nghiền nát lồng ngực hắn vẫn đang đè vào cơ thể mỉnh, máu chảy xuống bộ tunic đỏ.

Đôi mắt xinh đẹp mở to.

Và rồi...

Có gì đó di chuyển dưới làn da cô ta, khiến Nữ Chiến Tranh phát ra một tiếng hét đau đớn.

Cô ta loạng choạng ra sau và nhìn tên pháp sư đang quỳ với gương mặt tái nhợt.

"Ngươi...ngươi đã làm gì ta?"

Noctis mỉm cười. Giọng nói khô khàn và đầy cảm xúc khó tưởng khi hắn lên tiếng:

"Gì nữa? Ta đã thực hiện mong mỏi nóng cháy nhất của cô, Solvane. Ta...đã đánh bại cô."

Cô ta như bị sốc, rồi đột nhiên rùng mình và lại phát ra một tiếng hét tra tấn nữa. Trong lúc những giọt máu rơi ra khỏi miệng, nữ Vượt Giới Hạn xinh đẹp khuỵu gối và quỳ xuống. Gương mặt không tì vết trắng bệch và vặn vẹo vì cơn đau đớn khủng khiếp.

Pháp sư phát ra một tràng cười và chậm rãi đứng dậy. Cứ như vậy, vai trò của hai kẻ bị đảo ngược. Nữ Chiến Tranh đang quỳ, còn Noctis thì đang đứng nhìn xuống cô ta.

Hắn đứng yên một giây, rồi nhìn về mảng bóng tối nơi Sunny đang ẩn nấp, tâm trí cậu đầy sự nghi ngờ mơ hồ.

"Ngươi có thể ra rồi, Sunless. An toàn rồi."

'Cái quái gì...'

Sunny chần chừ vài giây, rồi biến trở lại dạng thực chất và liếc nhìn Solvane, mắt cậu cháy lên sự căm ghét.

Chậm rãi, mọi thứ đã vào đúng khớp và trở nên hợp lý. Vòng tròn ma thuật ở nơi ở của pháp sư, dòng sông máu mà Noctis đã cho đất hấp thu, những vết nứt trên sàn đá, sự run rẩy mà đôi lúc phát ra từ bên dưới...

Thậm chí tiếng hét mà đã đánh thức Sunny vào đêm cuối cùng ở Thánh Địa.

Cậu quay người và nhìn chằm chằm tên pháp sư, một lời đoán đáng sợ hiện ra trong tâm trí.

Còn Solvane thì vẫn không hiểu gì cả. Trong lúc chuyển động ghê gớm dưới da cô trở nên mạnh mẽ và dễ nhận thấy hơn, cô ta rên rỉ:

"Cái...thứ...gì? Phân Loại...của ta..."

Noctis mỉm cười.

"À, cô đã phát hiện rồi? Đúng vậy, không cần cố triệu hồi Kĩ Năng của cô. Con thú cưng nhỏ bé của ta đang hơi thèm ăn hồn tinh, cô hiểu đó. Dù sao thì ta đã bỏ đói nó vài trăm năm."

Trong lúc nói chuyện, tinh túy của bản thân hắn tự do trôi chảy, đi khắp cơ thể tan nát của hắn. Những vết thương khủng khiếp trên cơ thể hắn bắt đầu khôi phục với tốc độ phi thường. Lúc Sunny nhìn theo, cái lỗ máu trên ngực pháp sư đóng lại, xương sườn tan vỡ lại liền. Bên má bị xé rách đã trở nên lành lặn.

Một cục máu đông lại ở nơi hốc mắt trống rỗng của hắn, chậm rãi biến thành một con mắt mới.

Noctis tiến lên một bước, nghiêng ra trước, và nhìn Solvane. Rồi, hắn thì thầm:

"Con thú cưng này của ta là một sinh vật rất đặc biệt...nó là một thứ dây leo mà sống nhờ ăn những linh hồn mạnh mẽ. Hạt giống bất kính mà đã sinh ra nó được tạo ra khi tro tàn của Khu Rừng Trái Tim được trộn với máu của Aidre. Cô còn nhớ Aidre, đúng chứ Solvane? Ừ thì...cho phép ta trả lại món quà cuối cùng từ cô ấy!"

Giọng nói hắn thấm đầy sự giận dữ và đau buồn bất tận.

Sunny cau mày, rồi liếc nhìn tên pháp sư với biểu hiện phức tạp.

Vậy là...Noctis đã tạo ra Sâu Dây Leo, một con Quái Vật Đồi Bại với khả năng cắn nuốt cả những vị Thánh, từ tro tàn của Khu Rừng Trái Tim và máu của Aidre. Hắn đã giữ nó dưới lòng đất nơi hắn ở vài trăm năm, nuôi dưỡng sinh vật đó bằng tinh túy và máu của hắn.

Và rồi, khi thời gian đến, hắn cho nó vào bản thân, khiến cơ thể hắn vừa là mồi vừa là bẫy cho kẻ mà đã xúc phạm Khu Rừng và giết vị Phu Nhân của nó. Từ đầu đến giờ, pháp sự đã bị kiềm nén vì phải đè ép sinh vật đó và không cho nó ăn bản thân từ trong ra ngoài. Và khi con quái vật rốt cuộc tìm đến vật chứa mới...hắn ta cuối cùng tự do để dùng toàn bộ sức mạnh.

Một nụ cười tái nhợt hiện lên mặt Sunny.

Quả là...một sự trả thù tàn nhẫn, xảo quyệt, và kiên nhẫn mà Noctis đã dựng lên cho Solvane!

Cậu có thể học một hai thứ từ tên pháp sư không khoan dung này.

...Nữ Chiến Tranh nhìn Noctis vài giây, rồi co giật mãnh liệt, phát ra một tiếng gào thét khủng khiếp. Làn da trên mặt cô ta vỡ ra, và một thứ dây leo mảnh mai, nhìn như một con sâu xuất hiện từ bên dưới nó, bò ra trước xuyên qua lớp máu. Một cái khác, dày hơn, vươn ra từ tay cô ta.

Solvane rên rỉ, rồi phát ra một tiếng cười đè ép.

"A...sau mọi thứ...ta bị đánh bại...bởi ngươi?"

Cô ta nghiến răng, và rồi đột nhiên mỉm cười xuyên qua sự đau đớn.

"Huy hoàng...đến...với Quái Thú!"

Dứt lời, Nữ Chiến Tranh chật vật di chuyển, rồi gian nan đưa một tay ra trước.

Một con dao được cắt từ một miếng gỗ nằm trên tay cô ta.

Noctis nhìn cô một lúc, rồi yên lặng nhận lấy con dao rồi đứng thẳng người, nhìn xuống người phụ nữ khổ sở, run rẩy. Hắn bất động vài giây, hắc ám phủ lấy gương mặt.

Sunny tiến lên một bước, bị sự căm ghét bóp nghẹt.

'Không...không, chưa được!'

Để cô ta gào thét! Để cô ta chịu đựng hơn nữa!

Để cô ta đau đớn mãi mãi!

Giết Solvane là kế hoạch của họ...nhưng bây giờ, nhìn vào nữ tư tế xinh đẹp và căm ghét của Chiến Tranh, cậu lại không muốn để cô ta thoát khỏi dễ dàng như vậy! Cô ta đã muốn việc này ngay từ đầu! Đây là thắng lợi thật sự đối với cô ta!

Khả năng suy nghĩ rõ ràng của Sunny tiêu tan, bị sự phẫn nộ nuốt chửng. Cậu có vừa đủ tỉnh táo để nhận ra hành vi này là bất thường, và sự mãnh liệt của khát vọng trả thù này là bất thường, kể cả đối với kẻ thù dai như cậu...nhưng mà cậu không quan tâm.

Vào lúc này, thứ duy nhất mà cậu muốn là nhìn thấy Solvane trả giá cho thứ cô ta đã lấy từ cậu.

Noctis nhìn con dao, mắt đầy hắc ám.

...Rồi ném nó sang một bên, cắm con dao gỗ vào trong tường của khoang chứa hàng.

Khi hắn nói chuyện, giọng nói run rẩy.

"Cô không xứng được chết. Vì những thứ cô đã làm...cô không xứng được chết, Solvane. Cô chỉ đáng sống..."