Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 729: Xiềng Xích Tan Vỡ



Chương 729: Xiềng Xích Tan Vỡ

Noctis đứng ở trong bóng tối của khoang chứa hàng, nhìn Sunny với một nụ cười lạnh lẽo, nguy hiểm. Một mắt hắn léo lên ánh trăng mờ ảo, mắt còn lại thì vẫn còn ứa máu, tỏa ra ánh sáng đỏ điên dại.

Không khí quanh họ trở nên lạnh lẽo, và hắc ám trở nên sâu đậm hơn.

Sunny hơi run rẩy, rồi liếc nhìn con dao gỗ trong tay. Bây giờ khi món đồ vật được tạo ra bởi Lãnh Chúa Ánh Sáng đã thực hiện mục đích của nó, nó trống rỗng và tầm thường, biển năng lượng rạng rõ và sơi chỉ định mệnh bên trong nó đã biến mất.

Cậu thả tàn tích của con dao lên sàn, liếc nhìn pháp sư với biểu hiện khắc nghiệt, rồi hờ hững nói:

"Tôi giết cô ta. Tại sao?"

Noctis nhìn cậu chăm chú vài giây, rồi hít một hơi sâu.

"...Ta đã lên kế hoạch và chờ đợi khoảnh khắc này một lúc rất lâu rồi, ngươi biết không. Thật ra là hàng trăm năm. Và ngươi...ngươi vừa mới hủy hoại nó. A, Sunless, chúng ta là bạn, nhưng nói thật lòng...ta bây giờ hơi giận đó..."

Có gì đó thay đổi bên trong hắc ám, và những bức tường của nơi này rên rỉ. Tên pháp sư tiếp tục nhìn cậu chằm chằm, con mắt đỏ trở nên sáng hơn nữa. Sunny nhăn nhó, cảm giác hiện diện của pháp sư đập vào cậu như một làn sóng.

Rồi, cậu giả vờ không ấn tượng, tiến lên một bước, và nhún vai.

"Ừ thì, giận thì tự hết đi."

Noctis chớp mắt.

Rồi, hắn hơi nghiêng đầu.

Rồi, nụ cười của hắn tắt đi.

"Tự...hết?"

Có vẻ như hắn không hề thích câu trả lời đó.

Sunny gật đầu.

"Đúng vậy. Tỉnh táo lại và hết giận đi."

Cậu chỉ về phía cơ thể của Solvane và cau mày.

"Đầu tiên, làm ơn nhớ lại giùm tại sao chúng ta phát động đống lộn xộn này. Đó là để giết đám Lãnh Chúa Xích và giải phóng Hope. Ồ, nhìn nè! Một Lãnh Chúa Xích đã chết. Chẳng phải tuyệt vời hay sao?"

Cậu mỉm cười, để lộ những cái răng sắc bén. Nhưng mà, Noctis vẫn bất động, nhìn cậu chăm chú với sự lạnh lẽo đáng sợ.

Sunny tiến lên một bước nữa và chỉ một ngón tay vào ngực hắn.

"Và thứ hai...ông hơi tự mãn quá rồi phải không? Mòn quà cuối cùng của Aidre, thật sao?"

Cậu cho rằng nếu có một khoảnh khắc mà tên Vượt Giới Hạn sẽ chỉ đơn giản giết cậu với một đòn đánh, thì sẽ là ngay lúc này. Nên, bất chấp nụ cười, Sunny thật sự đang run rẩy ở bên trong.

Noctis nghiến răng.

"Có gì sai với điều đó?"

Sunny bắt chéo tay.

"Ông là ai mà thay cô ta đưa quà? Không như hai người chúng ta, Phu Nhân Aidre không hề có sự căm ghét đối với Solvane. Thật ra thì cô ấy đã cảm thấy biết ơn cô ta. Cô ấy đã thề sẽ mang món nợ ân huệ đó đến cả Cõi Bóng Tối...tôi đã thấy tất cả trong một trong những ác mộng mà ông đã cử tôi đi vào."

Khóe miệng tên pháp sư khẽ giật giật.

"Ngươi nói dối. Tại sao cô ấy lại cảm thấy như vậy?"

Sunny lắc đầu.

"Tôi không bao giờ nói dối. Phu Nhân Aidre là xiềng xích trường tồn đầu tiên tự hỏi về nghĩa vụ của mấy người, không phải sao? Cô ta đã đi đến kết luận rằng Hope cần được giải phóng, và đó là nơi ông đã có ý tưởng đó. Từ cô ấy."

Cậu thở dài.

"Ừ thì, ai đã làm nhiều hơn để khiến việc đó xảy ra hơn là Solvane? Không có cô ta, nhà tù của Hope sẽ vẫn còn hoàn hảo. Những Lãnh Chúa Xích đã không bị đẩy đến tuyệt vọng và điên rồ. Và chúng ta sẽ không đứng đây, cô phá vỡ xiềng xích ràng buộc Khát Vọng."

Sunny nhăn nhó và nhìn đi, vẫn còn vô cùng tiếc hận vì đã ban cho Solvane một cái chết dễ dàng.

"Nên, mặc dù khiến tôi đau đớn khi phải thừa nhận...theo một cách, Solvane mới là kẻ thiết kế nên sự nổi loạn này. Cô ta đã khiến khát vọng của Phu Nhân Aidre thành hiện thực. Và mặc dù tôi rất muốn để cô ta đau khổ mãi mãi...nhiệm vụ của chúng ta phải đi trước."

Noctis bất động một lúc, nhìn chằm chằm về phía xa xăm.

Ánh sáng điên rồ trong mắt hắn có vẻ giảm đi một chút.

Rồi, hắn khẽ di chuyển và nhìn Sunny.

Giọng nói nghe có vẻ nghiệt ngã:

"...Ta khuyên ngươi nên bỏ chạy, Sunless."

Sunny đứng hình.

'Cứt! Không hiệu quả sao!'

Cậu lùi lại một bước và rùng mình, sợ hãi nhìn tên pháp sư:

"Ờ...Noctis, chờ đã! Ý tôi muốn nói là..."

Tên pháp sư lắc đầu.

"Không, đồ ngu! Ta sẽ không giết ngươi! Nhưng mà ngươi có từng ngừng lại và suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu Solvane chết đi?"

Sunny nhướng mày.

"Tôi, ờ...đã hơi bận. Chờ chút, chuyện gì?"

Noctis liếc nhìn cái xác của Nữ Chiến Tranh và cũng lùi lại.

"Sâu Dây Leo...nó không còn vật chứa nữa, cái bóng ngu ngốc! Nên, chạy đi!"

Cách đó một đoạn, ở mép đảo, một bàn tay nhỏ hiện ra từ bóng tối. Cô gái nhỏ trong bộ giáp tơi tả chật vật nắm lấy gì đó, rồi kéo bản thân lên, ngã ra cỏ, và nắm bất động, nhìn chăm chú vào bầu trời tăm tối.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô đầy vết bỏng và cắt, bộ giáp đồng rách rướt đến gần như rơi ra, chậm rãi biến thành những tia sáng mờ. Cô bị thương nghiêm trọng, cạn kiệt tinh túy, và kiệt sức.

Nhưng cô còn sống.

Effie nhìn chăm chú những ngôi sao, quá mệt mỏi để di chuyển. Cảm giác cơn đau lan tỏa khắp cơ thể bị thiêu đốt thảm thương, cô khẽ nhăn mặt, rồi thì thầm:

"Ồ...cậu nên thấy tên kia..."

Một nụ cười tái nhợt hiện lên trên gương mặt đẫm máu.

...Xa bên dưới, một cái xác tên khổng lồ thép đung đưa trong gió, chân nó bị quấn trong sợi xích thiên đường mà tên khổng lồ đã làm đứt lúc hắn ngã xuống. Ngực hắn mở toang, và sâu bên trong đó, một cái lồng nửa mở ra hình dạng nhân loại đang chậm rãi biến lạnh ngắt.

Hoàng Tử Mặt Trời cũng đã chết.

Bây giờ, chỉ còn hai Lãnh Chúa Xích.

Sunny và Noctis rời khỏi khoang chứa hàng của con thuyền cổ đại thật vội vãi, vừa kịp thoát khỏi Sâu Dây Leo. Đằng sau họ, những sợi dây leo nâu đã bò ra khắp sàn, trở nên to hơn theo từng giây, đói khát tìm đến một nguồn hồn tinh để cắn nuốt.

Noctis không có vẻ quá hào hừng về viễn cảnh phải chiến đấu với sinh vật bản thân đã tạo ra, và Sunny cũng vậy. Lần trước, cậu đã tiêu diệt con Quái Vật Đồi Bại bằng cách giết vật chứa của nó...nhưng lần này, cậu có nguy cơ trở thành vật chứa đó!

Tốt hơn là nên rút lui và lựa chọn trận chiến một cách khôn ngoan.

Rất nhanh chóng, họ leo lên thân thuyền và đứng đó vài giây, ngước lên.

Phía trên họ, những con thuyền còn lại trong hạm đội đang lơ lửng trên không trung, vì lý do gì đó không muốn đến gần để tiếp tục đợt tấn công không ngừng của chungns. Còn lại khoảng bốn mươi con thuyền, nhưng, có lẽ bị choáng váng bởi cái chết của những thủ lĩnh hoăc sợ tên pháp sư, kẻ địch ở yên đó.

Rồi, như thể nghe theo một mệnh lệnh, những con thuyền quay đầu và bay trở về Thành Phố Ngà.

Sunny cau mày.

"Chúng đang...rút lui?"

Cậu liếc sang Noctis, không chắc chuyện gì đang xảy ra.

Tên pháp sư nhìn bầu trời vài giây nữa, rồi thở dài.

"Ừ thì...ta có tin tốt và tin xấu."

Sunny không thích lời nói đó chút nào cả.

"Là gì?"

Noctis mỉm cười.

"Tin tốt là nguyệt thực sắp hết."

Và quả thật, ngay khi hắn nói vậy, ánh sáng đỏ sẫm của bầu trời đêm thay đổi. Ngước lên, Sunny tháy cái bóng rời khỏi bề mặt của mặt trăng, thứ mà đang quay trở lại màu bạc thông thường của nó.

Nhưng mà vị trí của nó...

Đột nhiên, cậu có một dự cảm rất không lành.

"...Vậy còn tin xấu?"

Noctis yên lặng chỉ về phía đông.

Quay người lại, Sunny nhìn thấy một đường đỏ nhạt nhuộm lấy đường chân trời, ở nơi mặt trời đang dần xuất hiện từ hắc ám của Bầu Trời Bên Dưới.

Pháp sư nhếch mép cười.

"Đêm đã qua. Đã là ngày mới..."