Chương 720: Nguyện Vọng Cuối Đời
Sunny nhìn mặt trời xuất hiện ở đường chân trời phía đông, hai tim lạnh ngắt. Cặp đồng tử dọc của cậu nheo lại, và bốn tay nắm chặt.
Đêm...đã qua rồi? Thật sự đã lâu đến vậy rồi sao?
Cậu đã quên mất thời gian trong trận chiến quyết liệt trên bầu trời, nhưng có vẻ như đợt tấn công quyết liệt của họ với hạm đội kia chỉ kéo dài có vài giây.
Đương nhiên sự thật là không phải vậy.
Cậu chậm chạp quay sang Noctis, gương mặt tan nát của hắn gần hoàn toàn khôi phục và bây giờ đã lại bình tĩnh và vô tư. Tên pháp sư nhìn bầu trời đêm với biểu hiện trung lập kì lạ.
"Nhắc tôi nhớ giùm cái...chẳng phải kế hoạch là đánh bại Sevirax trước bình minh, khi hắn thiếu mất sức mạnh to lớn và khủng khiếp của hắn?"
Tên bất tử thở dài.
"Ừ thì, có kế hoạch là tốt. Nhưng mà, kế hoạch hiếm khi nào đi đúng ý muốn người ta."
Sunny nghiến răng.
"Vậy...bây giờ thì sao? Ông định xử lý con rồng kia như nào?"
Noctis nhún vai.
"Hắn ta bây giờ chắc là thật sự giận dữ. Dù sao thì, chúng ta vừa mới giết em trai hắn - người duy nhất mà Sevras vẫn còn quan tâm đến trên đời này. Tiện thể, chúc mừng! Ta thật sự không nghĩ mấy người..."
Sunny ngắt lời hắn với tiếng gầm gừ trầm thấp.
"Nói vào chủ đề đi! Bây giờ mặt trời đang mọc, sức mạnh của ông sẽ giảm đi, còn của hắn thì sẽ ở đỉnh điểm. Làm sao chúng ta có thể sống sót?!"
Tên pháp sư yên lặng vài giây, rồi gãi gãi sau đầu.
"Ta, ờ...sẽ nghĩ ra thứ gì đó?"
Sunny không tin nổi nhìn hắn chăm chú.
"Ông đùa phải không? Thôi nào...ông chắc chắn phải có chiêu trò gian trá gì đó còn giấu trong người! Dù sao thì ông có lợi thế phi thường! Ông có con dao mà có thể khiến hắn không còn bất tử, còn hắn thì không có con dao của ông. Tôi nên đưa ông những con dao? Ông chưa từng yêu cầu những con dao chết tiệt đó từ tôi! Chẳng phải đó là tại sao ông muốn làm bạn với tôi ngay từ đầu hay sao?!"
Noctis nhìn cậu một lúc, rồi đơn giản lắc đầu.
"Không. Không, đó không phải lý do, Sunless. Dù sao đi nữa, đưa ta con dao cũng sẽ không giúp gì nhiều. Ta vẫn sẽ phải đánh bại Sevras, cho dù hắn có bất tử hay không. Hoặc là ta đánh bại hắn và chúng ta có thể dùng con dao để kết liễu, hoặc là hắn đánh bại ta, và con dao không có ý nghĩa. Và...ta thật sự không còn chiêu trò gì nữa."
Hắn mỉm cười, rồi đăm chiêu nói thêm:
"À thì, trừ một."
Sunny nhẹ nhõm thở ra.
"Cuối cùng! Là gì?"
Tên pháp sư mỉm cười quay sang cậu.
"Sao...là ngươi, Sunless! Đương nhiên rồi. Chẳng phải ta đã nói định mệnh đã mang chúng ta lại gần là có nguyên nhân?"
Sunny nhìn hắn chăm chú, biểu hiện dần trở nên tăm tối.
"Ông đã nói vậy...nhưng có nghĩa quái gì chứ?"
Noctis nhìn đi, dời ánh mắt về phía bóng dáng xinh đẹp của thành phố bay kia. Sau vài giây, hắn nói:
"Cho dù trận chiến của ta với Sevras ra sao, nó sẽ kết thúc ở gần Tháp Ngà. Một trong số chúng ta sẽ ngã xuống...có lẽ sẽ là hắn, có lẽ sẽ là ta. Nhưng mà, đều không quan trọng."
Hắn thở dài, rồi liếc nhìn Sunny.
"Miễn sao một người trong số chúng ta chết, thì sẽ chỉ còn lại một sợi xích. Nó sẽ không thể giữ được Hope quá lâu. Nên, Sunless, bạn tốt của ta..."
Noctis ngập ngừng một giây, rồi mỉm cười.
"Nếu ta thua...ta muốn ngươi giết ta. Đó là khát vọng của ta."
Tên pháp sư nhìn cậu, nụ cười biến mất khỏi gương mặt hắn. Rồi, hắn nhẹ nhàng nói:
"Đó là định mệnh mà ta đã nhắc đến. Ngươi là tử vong của ta Sunless. Ngươi không biết sao?"
Rồi, Noctis đột nhiên hắng giọng và ngượng nghịu nhìn đi hướng khác.
"Đó đương nhiên là nếu ta thua! Đừng, ờ...đừng có nhầm lẫn giết ta nếu ta thắng. Đó sẽ rất bất tiện...mặc dù có chút buồn cười..."
Sunny lườm hắn một lúc, rồi nhìn Thành Phố Ngà và khịt mũi.
"Tôi biết...vậy thì ông tốt hơn là nên thắng!"
Trong lúc mặt trời biến mất và bầu trời chậm rãi trở nên sáng hơn, Noctis và những thành viên của tổ đội tập trung lại với nhau và yên lặng nhìn mặt trời mọc.
Năm người họ vừa đạt được một thành tích thật sự bất khả thi - họ đã chiến đấu với cả quân đội và hai người Vượt Giới Hạn bất tử dưới ánh sáng của vầng trăng đỏ sẫm, và đã chiến thắng.
Quân đội đã rút lui, hai kẻ bất tử đã chết. Và năm người họ, bằng cách nào đó, vẫn còn sống.
Vậy mà, không ai cảm thấy nhẹ nhõm hay thắng lợi.
Mặt trời rực sáng đã vươn lên như một lưỡi chém, chuẩn bị lấy tính mạng họ.
Tên pháp sư nhắm mắt ngồi trên cỏ, tập trung sức mạnh cho trận chiến sắp đến với Rồng Ngà và cố khôi phục những vết thương hết sức có thể.
Effie nằm trên đất, quá tàn tạ và mệt mỏi để di chuyển. Cassie đang chăm sóc những vết thương của cô.
Kai đang nghiệt ngã đếm những mũi tên mà hắn đã có thể gom góp. Cái mặt nạ cháy xém đã mất, để lộ gương mặt bị thiêu đốt, biến dạng.
Sunny đang đứng cách đó một đoạn, nhìn một bức tượng nhỏ trong lòng bàn tay, được nối với một sợi xích mảnh mai.
Bức tượng nhỏ đó được đúc từ sắt và miêu tả một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp cầm một ngọn giáo và một trái tim con người, cơ thể trần trụi chỉ được che lại bởi một tấm da thú quấn quanh eo, gương mặt thất lạc bên trong bóng tối.
Nó rất tương tự bức tượng của Thần Chiến Tranh mà cậu đã thấy vào ngày đầu tiên ở Ác Mộng, nhưng mà khác ở một chi tiết - có máu chảy xuống từ vết thương trên ngực bức tượng nhỏ, như thể trái tim mà cô ta cầm trong tay từng thuộc về bản thân cô gái.
Hình dạng cô ta quen thuộc kì lạ.
Đây là Ký Ức mà cậu nhận được cho việc giết Solvane lần thứ hai.
Kí tự của nó là:
Ký Ức: [Nguyện Vọng Cuối Đời].
Cấp bậc Ký Ức: Vượt Giới Hạn.
Đẳng cấp Ký Ức: I.
Loại Ký Ức: Bùa.
Mô tả Ký Ức: [Một cô gái trẻ từng ước được tự do, nhưng chỉ có thể tìm thấy sự tự do trong cái chết. Cô cầu nguyện nó, và bị sự chân thành của cô làm cảm động, tử vong đến. Nhưng thay vì tự mình ôm ấp nó, cô gái trẻ đưa tử vong cho những kẻ giữ cô trong xiềng xích.]
Pháp Thuật Ký Ức: [Nguyện Chết].
Mô tả Pháp Thuật: [Những người nhìn thấy người cầm món Ký Ức này sẽ bị cưỡng ép; bạn bè được truyền cảm hứng, kẻ địch tìm kiếm người giữ nó. Càng nhiều kẻ địch được nó ban món quà tử vong, sức mạnh của Ký Ức sẽ lớn hơn, và sức mạnh đó có thể được dùng để chữa trị những vết thương của người dùng nó.]
Tử Vong Tích Trữ: [0/1000].
Sunny chần chừ một chút, rồi hủy đi món bùa và thở dài.
Món Ký Ức mới mạnh mẽ này sẽ cực kì hữu dụng, không phải nghi ngờ, đặc biệt là khả năng mang cậu trở lại từ ngưỡng cửa tử vong. Nhưng mà, cậu cho rằng bản thân sẽ phải giết một ngàn kẻ địch để khiến khả năng chữa trị đó đáng dùng.
Nó vẫn là một thứ đầy quyền năng để có, nhưng không phải ở tình huống hiện tại. Cậu sẽ phải tích lũy cho món bùa một thời gian dài để có thể tận dụng nó.
Hiện tại, cậu chỉ quan tâm đến một cú giết.
Cậu sẽ phải tung ra đòn kết liễu đến hoặc là Noctis, hoặc là Lãnh Chúa Ngà.
Như thể trả lời suy nghĩ của cậu, một chuyển động đột ngột hấp dẫn sự chú ý của cậu, ở phía Thành Phố Ngà.
Và rồi, một tiếng rống như sấm xé rách thế giới.
...Rồng đang đến.