Chương 740: Giấc Mộng Đang Sụp Đổ
Lúc Rồng Ngà chết, một gợn sóng vô hình lan tỏa ra khắp thế giới. Cả thành phố hơi run rẩy, và rồi, một trong hai sợi xích vẫn còn buộc lại Đảo Ngà đến phần còn lại của Vương Quốc tan vỡ ồn ào đứt đi.
Sợi xích đứt đi và ngã vào Bầu Trời Bên Dưới, chỉ để lại một thứ duy nhất giữ hòn đảo ở nơi này. Vị trí của hòn đảo thay đổi...không nhiều, nhưng đủ khiến cây cầu đá rạn nứt, run rẩy, rồi chậm rãi vỡ nát.
Một đám mây bụi đá bay lên không trong lúc kiến trúc khổng lồ kia sụp đổ, bao phủ lấy mảng cỏ nơi Sunny và Mordret đang nằm, vẫn đang khôi phục từ đòn tấn công linh hồn chết chóc kia.
Sunny ho và vẫy tay trước mặt, yếu ớt cố đuổi bụi bặm đi.
'Chết tiệt thật...'
Còn Hoàng Tử Không Gì Cả thì đang chậm chạp đứng dậy. Hơi loạng choạng, hắn lấy lại thăng bằng và nhìn về phía Tháp Ngà, gương mặt già khọm trở nên tối đi.
Mordret yên lặng một lúc, rồi nói bằng phẳng:
"Ừ thì, đó...đúng là có hơi không may."
Sunny phát ra một tiếng cười khô khan, khiến ông già quay lại và âm u nhìn cậu. Rồi, cậu cố ngồi dậy, nhưng không thể.
Hoàng Tử Không Gì Cả khịt mũi khinh thường.
"Ngừng đóng kịch đi Sunless. Tôi biết cậu không bị làm yếu đến như vậy."
Sunny chửi thề, rồi ngừng giả vờ và rên rỉ ngồi dậy. Cậu đúng là đang rất tệ, cạn kiệt tinh túy, và chỉ vừa đủ sống với linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng kia. Nhưng mà, cậu đúng là không yếu như muốn khiến Mordret tin tưởng.
Ông già lắc đầu, rồi mỉm cười.
"Dùng Phản Chiếu của tôi chống lại tôi...quả là thông minh. Tôi đúng là trông đợi một thứ như vậy từ cậu."
Rồi, gương mặt hắn đột nhiên tối đi, và hắn nhìn về phía Tháp Ngà một lần nữa. Giọng nói khe khẽ và không chắc chắn.
"Đó, thì...tôi đúng là không hề ngờ đến. Đáng lẽ phải là bất khả thi! Tôi không hiểu nổi...cho ra một con dao không phải bản chất của ậu. Với bản tính yếm thế và hoài nghi của cậu, cậu đáng lẽ phải bám víu vào chúng đến tận cùng...làm sao tôi lại mắc sai lầm như này?"
Sunny nhếch mép cười.
"Tao đoán là tao đã thay đổi ha."
Mordret cau mày, rồi chậm rãi lắc đầu.
"Người ta không dễ dàng thay đổi như vậy."
Nụ cười trên mặt Sunny trở nên dễ vỡ hơn.
"...Không hề dễ."
Ông già đứng bất động một lúc, rồi thở dài nặng nề và quay lại đối mặt cậu. Cùng lúc, cái Phản Chiếu còn lại cũng làm vậy.
Hoàng Tử Không Gì Cả nhìn chằm chằm ác quỷ bóng tối tơi tả vài giây, rồi thân thiện nói:
"Sunless, bạn tôi...làm ơn cho tôi một lý do không nên giết cậu."
Sunny chớp mắt vài lần, rồi trả lời với nụ cười nham hiểm:
"Trong trường hợp mày vẫn chưa để ý thấy, những kẻ cố giết tao thường mới là người lăn ra chết."
Mordret mỉm cười nguy hiểm.
"Tôi chắc là mình sẽ lo nổi."
'Ừ thì...cứt thật. Mình cũng hơi chắc là vậy.'
Cậu nghiêng đầu, rồi nghi ngờ nói:
"Vì tao có một Ký Ức Thần Thánh mà mày muốn?"
Ông già tiến lên một bước, khiến cho Phản Chiếu cũng làm vậy.
"Thường thì, đó là một lý do tốt. Nhưng hiện tại...nói thật, Sunless, tôi bắt đầu tự hỏi liệu nó có đáng hay không..."
Sunny chần chừ một chút, rồi nhướng mày.
"...Nếu tao nói làm ơn đi mà?"
Hoàng Tử Không Gì Cả cười to.
"Không đủ tốt."
Sunny nhìn hắn chăm chú, chậm rãi tuần hoàn chút tinh túy còn sót lại trong người quanh cơ thể. Những cái Bóng của cậu đã bị tổn thương và đang tự khôi phục trong ngọn lửa đen nuôi nấng của linh hồn cậu...sức mạnh cạn kiệt...đồng minh ở xa và thậm chí còn ở tình trạng tệ hơn cả cậu.
Tình hình nhìn rất vô vọng.
Cậu thở dài, rồi nói với giọng trung lập:
"Nhìn này...chắc rồi, mày có lẽ có thể giết được tao. Nhưng đừng nhầm lẫn, tao sẽ không khiến mày dễ dàng đạt được. Quan trọng hơn, tao sẽ đảm bảo chống cự một thời gian thật, thật dài."
Mordret mỉm cười lịch sự.
"...Mọi thứ cậu vừa nói tôi đều thích cả."
Sunny nhếch mép cười.
"Mày không quên gì sao?"
Hoàng Tử Không Gì Cả ngưng một giây, rồi cau mày.
"Và đó là gì hả?"
Leo lại lên ghế, Sunny tựa vào lưng ghế, và thở phào nhẹ nhõm. Rồi, cậu chỉ về phía Tháp Ngà:
"Ác Mộng sắp kết thúc. Không còn nhiều thời gian đến khi chúng ta quay trở lại thế giới thực. Thời gian quý giá mà mày sẽ lãng phí cố giết tao."
Mordret nhìn cậu với biểu hiện âm u.
"Cũng ổn thôi. Dù sao thì lịch của tôi tự dưng rất thoáng. Còn gì khác để làm chứ?"
Sunny lắc đầu.
"Mày có lẽ đã mất cơ hội giết Ác Ma Khát Vọng. Nhưng mày quên mất Ác Ma Số Phận rồi sao? Có cả một tòa Tháp Mun bên dưới chúng ta, miễn phí đánh cướp."
Ông già nhíu chặt mày lại.
"Những ngọn lửa thần thánh ở thời này là nhiều và mãnh liệt hơn rất nhiều. Đường nứt trong chúng sẽ không thể đi xuyên qua bởi những kẻ như chúng ta. Mà cũng không có đủ thời gian để làm vậy. Trừ khi..."
Biểu hiện của hắn đột nhiên thay đổi.
Sunny gật đầu.
"Đúng vậy. Bầu Trời Bên Dưới là không thể đi, nhưng chúng ta tình cờ đang ở gần Đảo Ngà, và cánh cổng mà đứng đằng sau Tháp. Bây giờ...mày có thể lãng phí thời gian cố giết tao...hoặc là có thể rót đủ ngọn lửa thần thánh vào nó, và tìm đến những món đồ chơi mà Nether để lại. Chỉ đừng có làm thằng ngu như tao và để thời gian bắt kịp chúng sau khi phong ấn bị phá vỡ..."
Mordret nhìn cậu chằm chằm vài giây, rồi nhếch mép cười.
"Cậu đang hi vọng cái thứ thối rữa kì lạ kia sẽ cắn nuốt tôi, phải không? Dù sao thì, ở thời đại này, nó vẫn chưa đói đến gần chết."
Sunny ho khan.
"Ờ...đúng tội. Dù vậy. Mày định giết một Đế Giả mà không đôi lúc mạo hiểm? Nhanh lên và quyết định đi. Đồng hồ đang đếm ngược đó."
Ông già quan sát cậu một lúc, không nói gì.
Dần dần, Sunny trở nên cực kì khó chịu dưới ánh mắt đó.
'Thằng con hoang chết tiệt...khát vọng muốn giết tao của mày không thể nào mạnh mẽ hơn khát vọng trả thù gia tộc Valor được! Hope, làm việc đi chứ! Coi nào!'
Rốt cuộc, Mordret bật cười, lắc đầu, và nói:
"Hai Đế Giả."
Sunny nhướng mày.
"Gì cơ?"
Ông già quay người và đi về phía mép đảo, Phản Chiếu theo sau hắn.
"Hai Đế Giả! Tôi cũng định giết Asterion nữa. Mặc dù đó thì có lẽ sẽ khó hơn rất, rất nhiều so với cha tôi...dù sao thì, tôi cũng giỏi ghi nhớ thù hận không kém gì cậu đâu Sunless...nên hãy cầu nguyện chúng ta không bao giờ gặp lại nữa."
Hắn ngừng lại ở mép của vực thẳm trống rỗng của Bầu Trời Bên Dưới, đứng đó vài giây, rồi ảm đạm nói:
"Mặc dù cầu nguyện thì có ai nghe chứ? Thần đã chết rồi..."
Dứt lời, Hoàng Tử Không Gì Cả bước vào hắc ám và biến mất, mang theo Phản Chiếu cùng với hắn.
Sunny chỉ còn một mình trên hòn đảo trống rỗng, chật vật để tin tưởng bản thân thật sự đã sống.
Cậu cúi xuống, nhìn cái ghế gỗ tinh xảo, rồi nhìn viên đá trong tay.
Rồi cậu thở ra một hơi run rẩy.
'Chết tiệt. Không thể tin là đã có hiệu quả...'