Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 741: Kẻ Phá Xích



Chương 741: Kẻ Phá Xích

Trong vài giây, Sunny bất động, nhìn chăm chú bức tường ngà xinh đẹp của tòa tháp chùa mà đứng cao trên thế giới. Mặc dù cả thành phố đã bị ngọn lửa thiêu đốt nuốt chửng, mọi thứ lại bình tĩnh và yên lặng.

Cậu không hoàn toàn tin nổi.

Solvane, vị Thánh của Chiến Tranh, đã chết. Tên hoàng tử bất tử bị đặt trong một ngọn núi thép biết di chuyển đã chết. Rồng cao quý mà đã tận tụy canh giữ tòa tháp cũng đã chết.

Họ đã thắng. Ác Mộng...đã bị chinh phục.

Đại khái.

Từ Đấu Trường Đỏ đẫm máu, đến nhà tù không hồi kết bên trong những cơn ác mộng, đến Đền Thờ Chén Thánh thiêng liêng, đến trận chiến dữ dội trên bầu trời của Thành Phố Ngà, đến đối mặt với Hoàng Tử Không Gì Cả...bằng cách nào đó, cậu đã sống qua tất cả, và chiến thắng.

Cơ hội là bao nhiêu chứ?

'Chỉ năm tháng...nhưng cảm giác như cả một đời người vậy.'

Đương nhiên, vẫn còn vài vấn đề.

Đa phần quân đội của những Lãnh Chúa Xích chết đi vẫn còn đó, và đang trên đường đến thành phố. Tổ đội đã tung ra một đòn tấn công khủng khiếp cho một phần nhỏ của nó, nhưng hàng trăm con thuyền bay vẫn còn, mang theo hàng ngàn binh lính. Giờ khi chỉ huy của họ đã chết, cậu không chắc chuyện gì sẽ xảy ra với chúng, và chúng sẽ phản ứng như thế nào.

Noctis thì không thấy đâu cả.

Thở dài, Sunny đứng dậy và nhăn nhó trong lúc một cảm giác yếu ớt, bệnh hoạn tràn qua cậu. Linh hồn cậu bị tổn thương nghiêm trọng...cậu chưa từng hành hạ nó đến mức độ này, ngay cả trong trận chiến ở Tòa Tháp Đỏ. Cơ thể cậu cũng không quá tuyệt vời. Sunny đã bỏ ra tất cả đến được xa như này, và bây giờ, cậu đã ở cuối sợi dây của mình.

Nhưng mà cậu đã đến việc trở thành Bậc Thầy quá gần rồi.

Chậm rãi bước đến mép đảo, cậu nhìn xuống Bầu Trời Bên Dưới vài giây, triệu hồi Cánh Hắc Ám, rồi lướt xuống sợi xích cuối cùng giữ Đảo Ngà vào vị trí.

Không còn đủ tinh túy trong linh hồn để biến thành một cái bóng, và cậu quá mệt để có thể chạy, nên Sunny chỉ đơn giản đi về phía trước, dùng bộ áo choàng ma thuật để leo lên những mắt xích cao thấp. Mất cậu một lúc để vượt qua khoảng cách giữa hai đảo và leo lên bề mặt của hòn đảo yên tịnh quen thuộc kia.

Thảm cỏ xanh tươi, hồ nước trong veo và tĩnh lặng, khu rừng cổ thụ yên bình...cậu đã từng đến đây, trong tương lai xa xôi. Đương nhiên, bây giờ hòn đảo không trông y hệt lúc đó. Có những vũng máu rồng sôi sục trên cỏ xanh, và vài làn khói lơ lửng trong không trung, được gió mang đến từ thành phố đang cháy.

Cậu nhìn Tháp Ngà và thấy cơ thể của con rồng trắng xinh đẹp đang quấn quanh nó, vẫn chưa biến thành bộ xương cốt phong hóa.

Sunny đứng yên một chút, rồi đi tìm Kai.

Chàng trai đang nằm trên cỏ cách đó không quá xa, bất tỉnh. Bộ giáp đã tan chảy và tiêu biến, và làn da giống gỗ có vẻ bị thương tổn và thiêu cháy. Nhiều xương bị gãy, và gương mặt biến dạng vặn vẹo vì đau đớn.

Nhưng hắn vẫn còn sống.

Sau khi kiểm tra bạn mình, Sunny kết luận tính mạng Kai không gặp nguy hiểm. Những vết thương của hắn mặc dù nghiêm trọng, nhưng không đủ để giết một người Thức Tỉnh. Ít nhất là trong thời gian ngắn...

Không biết phải làm gì khác, Sunny triệu hồi Vải Liệm Múa Rối, cuộn nó lại, rồi đặt nó dưới đầu tên cung thủ làm gối. Rồi, cậu lưỡng lự vài giây, rồi vỗ vai Kai, và đứng dậy.

Rồi, cậu chậm rãi đi về phía trước và đứng trước đầu con rồng, nhìn cánh cửa đóng lại đằng sau nó.

Đây là nó.

Nhà tù của Hope...

Trong lúc cậu quan sát cánh cổng, có gì đó đột nhiên xào xạc sau lưng cậu. Sunny bất động vài giây, rồi chậm rãi quay lại. Mắt cậu tăm tối và trống rỗng/

...Noctis trông không tệ bằng lúc sau trận chiến với Solvane, nhưng cũng không ổn. Pháp sư tơi tả và bầm dập, cơ thể đầy vết phỏng. Bộ trang phục tao nhã biến thành giẻ rách, và mái tóc đen như lông quạ bị cháy xém và không đồng đều.

Hắn ta cũng trông...khác.

Như thể gánh nặng của sự điên rồ mà đã che đôi mắt xám xinh đẹp của hắn cuối cùng đã biến mất, để chúng lấp lánh và trong trẻo. Tên pháp sư trông tỏa sáng và yên bình, tỏa ra một khí thế mát mẻ và bình tĩnh. Hiện diện thân thiện của hắn bao lấy Sunny như một cái ôm.

Có lẽ đây là hắn nhiều thế kỷ trước, trước khi nghĩa vụ là một xiềng xích của Khát Vọng biến hắn vặn vẹo, trước khi bị công việc vĩnh hằng kia đè nặng lên hắn.

Noctis ngước lên, nhìn tòa tháp vĩ đại, rồi nhìn Sunny với một nụ cười:

"A, Sunless! Làm ơn tha thứ cho vẻ ngoài bề bộn của ta. Có...có vẻ như chúng ta đã thắng, phải không?"

Sunny lưỡng lự vài giây, rồi im lặng gật đầu.

Sau đó, cậu đối mặt pháp sư và hỏi:

"Vậy. Giờ thì sao? Là vậy thôi? Chúng ta đã xong việc?"

Noctis yên lặng một chút, rồi khẽ lắc đầu.

"Ừ thì...thật ra, còn một việc nho nhỏ nữa."

Một nụ cười xấu xí hiện lên mặt Sunny, và cậu nhìn đi nơi khác, che giấu ánh mắt của bản thân khỏi tên pháp sư. Giọng nói cậu vang lên từ Đá Siêu Thường, có chút vị đắng chát:

"...Tôi tưởng ông nói cô ta có thể tự mình phá vỡ một xiềng xích."

Noctis cười.

"Ồ, ta nghĩ cô ta có thể. Nhưng mà..."

Nụ cười của tên bất tử tái đi và rồi biến mất, để gương mặt của hắn trơ trọi kì lạ.

"...Đó không có nghĩa là cô ta nên làm vậy."

Hắn thở dài, nhìn đi, nhìn về phía những cột khói dâng lên trên thành phố đang chết. Ánh mắt xa xăm và nghiêm trang.

"Ngươi đã bao giờ thấy một con sói gặm chân mình để thoát khỏi bẫy chưa hả Sunless? A...đó là một cảnh tượng tồi tệ. Ta không mong muốn ai phải có định mệnh như vậy cả."

Noctis yên lặng một lúc, rồi nói thêm với giọng đăm chiêu:

"Sói...vốn dĩ nên tự do."

Rồi, một nụ cười vô tư hiện lên gương mặt xinh đẹp đó một lần nữa, và tên pháp sư quay sang Sunny với những tia sáng nhảy múa trong đôi mắt xám.

"Nên, bạn ta...thời gian cuối cùng đã đến, ta có một yêu cầu."

Hắn vươn tay và mở lòng bàn tay. Sunny im lặng, không chịu nhìn về phía tên pháp sư.

"Liệu cậu có thể đưa ta con Dao Hắc Diện Thạch?"

'Chết tiệt!'

Sunny muốn nói rất nhiều. Cậu muốn làm rất nhiều. Cậu cảm thấy rất nhiều...

Nhưng biết đó sẽ là một hành động sai trái và tàn nhẫn.

Một sự phản bội.

Cậu thở dài nặng nề, rồi đối mặt Noctis. Một cơn lốc tia sáng hiện ra quanh tay cậu.

"Tôi chưa từng thấy một con sói thật, ông biết không? Và được, tôi có thể...vì ông hỏi đàng hoàng quá mà..."

Cậu mở ra nắp của Hòm Hám Của, lục lọi bên trong, rồi đặt con dao cắt từ một tảng hắc diện thạch duy nhất vào tay tên pháp sư.

Noctis nhận lấy nó rồi bình tĩnh nhìn lưỡi dao đen. Ngón tay chậm rãi khép lại quanh tay cầm.

Một nụ cười buồn bã hiện lên gương mặt hắn.

"Ừ thì, vậy...ta đoán đây là tạm biệt. Từ biệt, Sunless. Ngươi đã là một người bạn tuyệt vời. Và ta...ta hi vọng ta cũng đã là một người bạn tốt."

Hắn thở dài, chần chừ vài giây, rồi nói thêm:

"Trước khi chúng ta chia lìa, thì ta có một thứ phải nói với ngươi."

Sunny âm u nhìn hắn và hỏi bằng giọng khô khàn:

"Gì?"

Noctis yên lặng lắc đầu.

"Ngươi...ngươi thật sự nên ngừng mặc đồ toàn đen. Quả là một màu sắc buồn tẻ! A, Sunless...ngươi tốt hơn như này..."

Dứt lời, tên pháp sư cười và tiến lên một bước.

Hắn lưỡng lự một giây, rồi ôm chầm lấy Sunny. Vì sự chênh lệch về chiều cao, Sunny phải hơi cúi xuống.

Noctis bật cười, rồi yên lặng một giây.

Rồi, hắn thở dài và thì thầm, giọng nói đột nhiên trầm thấp và buồn bã.

Chỉ bốn từ, nhưng lại mang theo cân nặng không đo đạc nổi:

"Đừng tin tưởng thần."

Rồi, tên pháp sư thả Sunny ra, mỉm cười một lần cười, và bước đi.

Nhanh chóng, hắn biến mất khỏi tầm mắt.

Và không lâu sau đó, Đảo Ngà khẽ run rẩy, sợi xích cuối cùng giữ nó ở nơi này đã đứt.

Sunny nghiến răng, rồi nhìn đi và chùi mắt.

Vai cậu ngã xuống.

"Tên khốn vô lại...ông ta lại lừa mình lần nữa..."