Chương 746: Những Bước Đầu Tiên
Triệu hồi Xích Bất Tử và Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, Sunny bỏ qua cầu thang và thang áy, và bước xuyên bóng tối để rời khỏi tầng hầm.
Cho dù thứ quái vật nào đã tìm cách lẻn được vào nhà cậu, thì sinh vật đó cũng sẽ phải hối hận sâu sắc!
Nhưng mà, trong một thoáng, Sunny cảm giác một sự chần chừ.
...Cậu không biết có những gì đã xảy ra ở thế giới thức tỉnh trong lúc cậu vắng mặt. Cậu đã rời đi đến Đền Thờ Đêm bảy tháng trước, và đã không hề quay trở lại kể từ đó.
Sunny đâu biết được, có lẽ toàn bộ nhân loại đã ngã xuống trong thời gian đó! Cả thành phố có thể đã bị hủy diệt, với những đàn Sinh Vật Ác Mộng bất tận rình mồi ở những nơi đổ nát. Bất cứ thứ kinh dị nào cũng có thể đang núp trong phòng khách của cậu...
'Ừ thì, có sao chứ? Vẫn là phòng khách của mình...'
Cho dù thế giới thức tỉnh đang ở trạng thái như nào, thì bất cứ ai hay bất cứ thứ gì mà cho rằng chúng có thể đơn giản tự nhiên ở căn nhà thuộc về Sunny sẽ phải cân nhắc lại những lựa chọn trong đời chúng.
Chuẩn bị cho một trận chiến, cậu xuất hiện từ bóng tối...và đứng hình.
Tiếng rống hồ hởi kia trở nên lớn hơn, nhưng mà nó không được tạo ra bởi một Sinh Vật Ác Mộng.
Thay vì vậy, kẻ phát ra nó là Effie.
Với từng hạt nước lấp lánh trên da ô liu, nữ thợ săn đang đứng ở trung tâm căn phòng và hú như điên. Đằng sau cô, bức tường của phòng ngủ của khác đã bay khỏi bản lề...cùng với nó là một phần lớn của tường và trần nhà.
'Bức tường đó được củng cố bởi hợp kim cường lực đó, chết tiệt!
Sunny giật mình nhìn bạn mình chăm chú, rồi chậm chạp chớp mắt.
'Đợi đã...Effie...đang đứng?!'
Quả thật, cô gái trẻ đang đứng thẳng người, đôi chân dài có vẻ khỏe mạnh, không hề bệnh tật. Cũng không thấy cái xe lăn ở đâu cả.
Thật ra thì cả vẻ bề ngoài của cô đã thay đổi. Cô gái yếu ớt, bệnh tật với làn da tái nhợt bọc trên xương cốt dễ vỡ và cột sóng vặn vẹo đã biến mất. Thay vì đó, Effie trông gần giống như lúc ở thế giới Mộng Ảo - cao, quyến rũ, với đôi mắt hạt dẻ lấp lánh và những cơ bắp săn chắn, rõ ràng lăn dưới làn da ô liu. Cô tỏa ra một cảm giác lây lan sự sống và năng nổ.
Mọi thứ về cô hét lên sức mạnh, quyền lực và khỏe khoắn. Thứ duy nhất thay đổi là chiều dài và kiểu tóc, cũng như mức độ rám của da.
Trước khi Sunny có thể nhận ra, một nụ cười vui vẻ đã len lỏi lên mặt cậu.
...Đương nhiên. Vượt Bậc là một quá trình kì diệu. Nó hòa cơ thể vật chất và tinh thần vào cùng nhau, lấy phần tốt nhất và hoàn thiện cả hai. Ngay cả những người Lạc cũng có thể quay trở lại từ thế giới Mộng Ảo và sống trong thế giới thực lần nữa sau khi chinh phục Ác Mộng Thứ Hai. Khuyết tật của Effie cũng không phải ngoại lệ với quy luật ma thuật này.
Đó là nguyên nhân cho việc cô đã luôn nỗ lực ngay từ ban đầu để trở thành một Bậc Thầy.
...Một giây sau đó, Effie kết thúc tiếng rống thắng lợi ở một nốt cao và quay người lại, cuối cùng phát hiện cậu. Mắt cô sáng lên. Cô tiến lên một bước và mỉm cười tươi rói:
"Ngố! Tôi đi được rồi!"
Sunny muốn nói gì đó, nhưng rồi buộc bản thân nhìn đi hướng khác. Cậu hắng giọng.
"Chúc mừng! Tôi rất vui mừng cho cô...thật sự. Nhưng, làm ơn...mặc gì vào được không vậy?"
Effie chớp mắt vài lần, rồi cúi xuống. Trong sự kích động, cô ta đã hoàn toàn quên mặc đồ sau khi leo ra khỏi buồng ngủ.
Nụ cười trở nên hơi ngại ngùng.
"À...ừ thì...giả vờ chưa thấy gì cả!"
Nghe thấy cô gái vội vã bước đi, Sunny thở ra thật sâu.
"Tôi sẽ...cố..."
Giọng nói của Sunny vang lên từ phòng ngủ khách:
"Sunny!"
Cậu hơi quay đầu.
"Chuyện gì?"
Trong một giây, chỉ có sự yên lặng.
"...Xin lỗi về cánh cửa! Và những bức tường!"
Sunny nhăn nhó.
"Không sao cả...đợi đã, những? Ý cô là nhiều bức tường?! Cái...cô đã làm cái quái gì hả?!"
Trong lúc Effie mặc đồ, Sunny nhìn quanh nhà mình. Nó không thay đổi nhiều.
Trong bảy tháng kể từ lúc cậu rời khỏi, hệ thống lau dọn đã làm rất tốt để giữ mọi thứ ổn thỏa. Nếu không phải cánh cửa tan nát của phòng khách và đống đổ vỡ từ bức tường nằm trên sàn, thì cậu có thể cho rằng bản thân chỉ rời đi mới ngày hôm qua.
Đó là một cảm giác kì lạ...quá nhiều thứ đã xảy ra, quá nhiều thứ đã thay đổi. Cậu đã thay đổi nhiều nhất. Bây giờ đã là Bậc Thầy, và đó có lẽ còn không phải sự biến đổi vĩ đại nhất mà Sunny đã trải qua sau khi sống sót Đền Thờ Đêm và Ác Mộng.
Vậy mà, ở thế giới thức tỉnh, mọi thứ vẫn vậy. Mọi thứ không có thay đổi.
Cậu không biết nên cảm thấy như thế nào.
Sự ổn định và an toàn của căn nhà là rất...an lòng. Nhưng nó cũng lấp đầy cậu với cảm giác phẫn hận sâu đậm, vì lý do gì đó. Sự tương phản vẫn còn đó, khiến cậu cảm thấy bối rối.
Lắc đầu, Sunny đi lấy thiết bị liên lạc từ nơi mà cậu đã để nó lại và bật nó lên.
Có một đống những tin nhắn không được trả lời mà cậu phải soạn qua, nhưng ngay bây giờ, đó không quan trọng. Chỉ có tin nhắn cuối cùng là khiến cậu chú ý.
Nó đến từ Cassie, và chỉ chứa vài từ:
"Mình ổn."
Cậu nhanh chóng gửi trả lời cô ấy, rồi gọi cho Kai.
Bạn cậu trả lời cuộc gọi ngay lập tức, như thể đã chờ nó vậy. Chàng trai duyên dáng đã mặc đồ, mặc dù mái tóc xinh đẹp thì ướt và rối rắm. Ở đằng sau, rất nhiều những người trong những bộ đồ vest thời trang đang bận rộn chạy quanh với vẻ mặt có phần choáng váng. Họ có lẽ là những đại diện của công ty và đội PR của hắn.
Kai mỉm cười.
"Sunny! Chuyện...chuyện gì đã xảy ra? Làm sao Ác Mộng kết thúc? Mọi người đều ổn chứ?"
Sunny ngưng một giây.
"Tôi ổn. Effie và Cassie cũng ổn. Sau khi cậu xử lý Sevirax, mọi thứ...mọi thứ diễn ra suôn sẻ."
Chàng trai thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn thần thánh. Nhưng còn..."
Hắn trở nên im lặng, không muốn nói ra tên của Mordret. Rồi, Kai lắc đầu:
"Thật ra, đừng trả lời. Mình sẽ đến đó trong mười phút!"
Hình ảnh trên màn hình thiết bị liên lạc thay đổi, rồi tắt đi. Thứ cuối cùng mà Sunny nghe thấy là giọng nói ai đó kêu lên:
"Ngài Night? Ngài đang...ý ngài là sao, tránh khỏi cửa sổ?!"
Sunny buông xuống thiết bị liên lạc và mỉm cười.
Một phần tường vỡ bắt mắt cậu, đang nằm trên bàn nhà bếp. Mọi thứ khác thì hoàn toàn sạch sẽ.
...Lúc Sunny khó chịu nhìn chăm chú mảnh vỡ đó, một cái xúc tu hắc ám vươn lên từ phía dưới, và dễ dàng quét nó rơi xuống sàn.