Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 747: Những Vết Sẹo Vô Hình



Chương 747: Những Vết Sẹo Vô Hình

Thường thì, sẽ mất Kai lâu hơn nhiều để bay qua thành phố để đến quận khu vườn yên tĩnh này...mà thường thì hắn cũng không làm vậy. Nhưng hôm nay, tên idol nổi tiếng đã bỏ qua thói quen đi nhẹ nói khẽ. Có vẻ như tốc độ của hắn cũng tăng lên đáng kể, vì mười phút sau cuộc gọi, hắn đã ở trước của Sunny.

Có lẽ vì vậy, không có một đám đông những phóng viên theo sau hắn.

Trong lúc họ chờ Cassie, Effie lục lọi cái tủ lạnh trống rỗng, rồi rời khỏi nó với tiếng thở dài thất vọng.

"Không có thức ăn!"

Sunny, người đang đánh giá tổn thất mà nữ thợ săn năng nổ đã gây ra cho căn phòng ngủ của khách, âm u lườm cô.

"Chúng ta đã rời khỏi nhiều tháng. Cô trông đợi gì khác hả?"

Effie làm mặt buồn, rồi nhún vai.

"Nhưng tôi đói!"

Sunny bực bội thở ra.

"...Tôi có kem tổng hợp, nếu cô muốn."

Cô rùng mình và mở miệng định đáp trả, nhưng vào lúc đó, có tiếng gõ của. Nếu không nhờ có cái bóng kiêu ngạo đứng canh bên ngoài - đương nhiên là miễn cưỡng làm vậy, vì những việc tầm thường như vậy là quá thấp kém đối với nó - Sunny đã căng thẳng.

Nhưng mà, cậu đã biết người đến là Cassie.

Cô gái mù đi vào, đứng hình một giây, rồi nâng lên một gói đồ thơm nức.

"...Mình có mang thức ăn."

Effie liếc sang Kai và nhếch mép cười:

"Thấy không! Rốt cuộc có người biết ý..."

Nhưng mà cô không lườm tên cung thủ quá lâu.

Kai đã luôn duyên dáng đến nực cười, nhưng sau khi trở thành Bậc Thầy, vẻ ngoài của hắn đã có một tính chất như là mê hoặc. Dễ bị phân tâm nếu nhìn hắn quá lâu.

Thật ra thì mọi người đều đã trở nên đẹp đẽ hơn, mặc dù là với mức độ khác nhau. Sau khi quan sát Kai và Cassie một lúc, Sunny không nhịn được mà phải buồn bã lắc đầu, một biểu hiện hơi choáng hiện trên mặt cậu. Cậu cuối cùng hiểu được tại sao Bậc Thầy Jet đã tự gọi bản thân là trung bình lần đầu tiên họ gặp mặt, ít nhất là khi nói đến những Vượt Bậc Giả.

Dù vậy...vẫn cảm giác rất sai khi dùng từ trung bình trong cùng câu với người như cô. Jet sở hữu tính chất không rõ mà không ai trong số những người cậu từng gặp có thể đánh đồng. Cả bốn người họ đều đã là Bậc Thầy, nhưng mà họ còn cách xa mới có thể so sánh được với sự hiện diện bắt giữ của cô.

Còn bản thân Sunny?

Cậu không chắc là bản thân đủ điều kiện để xem là mĩ nam, như Kẻ Gặt Hồn đã từng dự đoán, nhưng ngay cả cậu cũng không thể gọi bản thân là thông thường nữa. Tên nhóc gầy gò từ ngoại ô đã biến mất. Thay vào đó, một chàng trai với làn da như búp bê sứ, và đôi mắt đen ấn tượng.

Sâu trong bóng tối của chúng, chỉ có thể được Sunny nhìn thấy, những sợi chỉ hoàng kim của truyền thừa cấm kị của Weaver lung linh với ngọn lửa thần thánh.

...Bốn người họ ngồi quanh bàn và yên lặng chia sẻ bữa ăn.

Bất chấp việc họ đáng lẽ nên sung sướng với thắng lợi vượt qua Ác Mộng, nhưng mà không ai trong số bốn người có vẻ quá vui sướng...ừ thì, ngoại trừ Effie, người không thể ngừng cười và cứ liếc trộm cơ thể hoàn mĩ, sung sức của mình. Nữ thợ săn vui đến nỗi khó kiềm chế.

Ba người còn lại thì cảm thấy...đau đớn, mệt mỏi, và trống rỗng.

Và tại sao lại không chứ? Bên trong Ác Mộng, không có thời gian cho yếu đuối. Họ đã phải tiếp tục cho dù những vết thương gây ra cho linh hồn họ là bao sâu. Bây giờ khi sự nguy hiểm đã trôi qua và những thành viên tổ đội đã quay trở lại thế giới thực, toàn bộ những vết sẹo vô hình đó đã bắt đầu cho thấy sự tồn tại của chúng.

Lò mổ của Đấu Trường Đỏ, những cơn ác mộng, tấn công Thành Phố Ngà...toàn bộ đang từ từ quay trở lại để ám ảnh Sunny.

Những người còn lại không phải nghi ngờ cũng có những bóng ma của riêng họ.

Sau một lúc, Kai rót cho bản thân một cốc trà, nhìn Sunny, và hỏi không chắc chắn lắm:

"Vậy...chuyện gì đã xảy? Mình không nhớ nhiều sau khi bị Sevirax nuốt lấy."

Effie đánh rơi cái nĩa và nhìn chăm chú tên cung thủ với biểu hiện choáng váng.

"Nuốt...gì cơ? Cậu bị con rồng nuốt vào?"

Kai xấu hổ mỉm cười:

"Ồ...không hẳn. Mình chỉ, đại khái là...nhảy vào miệng hắn. Vì mình không nghĩ ra cách nào khác để giết hắn."

Effie chớp mắt vài lần, nhưng không nói gì. Cô thậm chí còn thoáng quên đi đồ ăn của mình.

Sunny cúi xuống, rồi thở dài.

"Không có gì thật sự xảy ra. Tôi đã có thể cầm chân...kẻ thách thức thứ năm một lúc. Hắn bị gạt vì đã cho rằng tôi sẽ không đủ tin tưởng bất kỳ ai để đưa ra những con dao, chắc vậy. Sau khi cậu giết con rồng, không còn lý do gì để hắn ở lại nữa. Hắn rời khỏi để cố cứu vãn vài phần thưởng trước khi Ác Mộng kết thúc, và tôi thì vượt qua để đến Đảo Ngà."

Cậu trở nên im lặng vài giây, rồi nói thêm:

"Khi Sevras chết, một trong hai sợi xích giữ Đảo ở đó đứt đi. Rồi...cái còn lại cũng đứt. Tòa Tháp dâng lên bầu trời, và khi nó làm vậy, lực lượng mà giữ những hòn đảo lơ lửng thay đổi, tạo ra Nghiền Ép. Đó là cách Đảo Xiềng Xích ra đời. Hope trốn thoát, và Ác Mộng kết thúc."

Một sự yên lặng trang nghiêm lắng xuống bàn. Sau một lúc, Cassie hỏi:

"Vậy...vậy Lãnh Chúa Noctis cũng ngã xuống?"

Sunny chậm rãi gật đầu.

"Ừm. Ông ta xin lấy con Dao Hắc Diện Thạch từ tôi, và tự mình phá vỡ sợi xích cuối cùng."

Effie thở dài, rồi liếc nhìn cốc trà trước mặt.

"Chết tiệt. Ước gì chúng ta có thứ gì đó mạnh hơn để uống, vì ông ta. Có lẽ là chút rượu. Noctis, ông ta là một tên điên khùng hai mặt, xảo quyệt và tà ác. Nhưng mà ông ta cũng...vĩ đại. Theo không chỉ một cách. Mọi người hiểu mà?"

Cô mỉm đăm chiêu, rồi lắc đầu:

"Chẳng phải kì lạ sao? Thương tiếc một thứ ảo ảnh do Ma Pháp tạo ra. Dù sao thì họ cũng đâu có thực."

Sunny cúi xuống, biết Effie đang không chỉ nói về Noctis.

Rồi, khóe miệng cậu cong lên.

Cậu nâng lên cốc trà và mỉm cười.

"...Thật ra thì, tôi nghĩ rằng tận hưởng một cốc trà là thứ ông ta sẽ muốn chúng ta làm. Đó là kế hoạch của ông ta đó, thật sự. Chiến thắng trận chiến tranh với những vị Thánh bất tử, chống lại những vị thần, thả ra Ác Ma Khát Vọng...rồi uống một tách trà."

Sunny uống một ngụm, rồi thở ra một hơi thỏa mãn.

"Nên, hãy thư giãn và làm đúng như vậy. Chúng ta xứng đáng ít nhất nhiêu đó...mọi người không nghĩ vậy sao?"