Chương 760: Bài Học Quý Giá
Trong tầng hầm bên dưới nhà Sunny, tiếng thép va chạm vang lên.
Rain đang di chuyển với tốc độ và sự chuẩn xúc khác thường với một cô gái bình thường ở tuổi cô bé. Phong cách chiến đấu non nớt vững chãi, tính toán, và sắc bén, kết hợp phòng ngự ổn định và những đòn tấn công bất ngờ và bùng nổ. Cây kiếm tập nặng nề ca hát trong tay cô, cắt không khí như thể thật sự sở hữu lưỡi cắt.
Sự ngượng nghịu của tuổi trẻ gần như đã hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể cô, nhường chỗ cho một sự hứa hẹn trưởng thành. Cô cũng khỏe khoắn và làm chủ thể chất của bản thân hơn, chiến đấu với sự tự tin và đĩnh đạc mà sẽ khiến đa số những người bạn học có gia cảnh bậc nhất phải ghen tị.
Mặc dù rất muốn, Sunny cũng không thể khoe khoang toàn bộ tiến triển của cô bé là nhờ có cậu.
Hiện tại, cậu đang đối mặt em gái, đón đỡ những đòn tấn công của cô bé bằng trong lúc giữ một tay trong túi. Cho dù Rain có làm gì, thì cây gậy làm từ hợp kim mềm mà cậu đang cầm cũng có vẻ không thể xuyên thủng, không thể tránh khỏi, và không thể bẻ gãy. Mọi đòn tấn công của cô đâm vào nó và vỡ tan, và toàn bộ phòng ngự thì có vẻ vô dụng trước những động tác lười biếng của gia sư của mình.
Đôi lúc, cây gậy đột nhiên bắn ra trước và đánh vào vai cô, dội khỏi trán cô, hoặc là chích vào tay cô. Dù vậy, cô gái vẫn không để bản thân cảm thấy tức tối mà tiếp tục nỗ lực mà không đánh mất sự tập trung.
Đó là nhờ vào ý chí, cái đầu lạnh, và kỉ luật tỉ mỉ đó mà Rain đã có thể tiến bộ nhanh đến vậy.
'Không tệ...'
Sunny làm chệch một đòn tấn công nhanh khác, tiến lên một bước, và dùng mũi cây gậy chọc vào ngực cô bé.
"Đây. Em đã chết. Lần nữa. A...anh chán đánh với cái xác lắm rồi. Ngừng lại thôi!"
Rain nhảy ra sau và đứng yên, thở nặng nề trong lúc những giọt mồ hôi lăn xuống gương mặt tái nhợt. Nhưng mà cô bé không hạ thấp lưỡi kiếm. Sunny đã dạy cô bé về sự nguy hiểm của việc hạ cảnh giác từ lâu rồi.
...Nhưng vết bầm đó mất rất lâu để lành.
Cậu nhếch mép cười, rồi gãi gãi sau đầu với cây gậy và đưa cô Suối Vô Tận. Sau khi cô bé giải khát, Sunny ngồi xuống sàn và hỏi bằng giọng nghiêm khác:
"Anh đánh em ở đâu?"
Rain cũng ngồi xuống, và trả lời đều đặn:
"Đầu, vai phải, tay phải, cánh tay trái, ngực, đùi phải, vai trái, đầu, cổ, vai trái, tay trái, ngực, đầu, ngực."
Cậu thỏa mãn mỉm cười:
"Anh cho tay vào túi từ lúc nào?"
Cô bé cau mày.
"...Sau khi đánh vào đùi em lần đầu tiên."
Sunny gật đầu.
"Anh nhìn hướng nào vào khi đánh em hai đòn trước đó?"
Rain nghiến răng.
"Lên! Anh nhìn phía trên!"
Cậu bật cười.
"Tốt. Sự nhận thức của em...là đủ, ở giai đoạn này."
Cô gái ném một ánh mắt hăm he về phía cậu, rồi quay đi. Sau vài giây, cô bé thở dài và đột nhiên hỏi:
"Sunny...em có giỏi chút nào không vậy?"
Sunny chần chừ, rồi nhún vai.
"Em cũng ổn."
Rain im lặng một lúc.
"Nhưng không giỏi bằng anh lúc trước đúng không?"
Khiến Sunny cười to.
"Gì? Không...em giỏi hơn anh lúc trước rất nhiều! Anh thậm chí chưa từng thấy một thanh kiếm trước Ác Mộng Đầu Tiên, đừng nói đến việc cầm kiếm. Thật ra, khi anh có cơ hội trang bị một cây kiếm, anh đã lựa chọn buông tha nó. Vì nó quá nặng."
Rain ngạc nhiên quay sang cậu.
"Sao cơ? Vậy làm sao anh sống sót được?"
Sunny suy nghĩ một chút, rồi nhún vai.
"Ừ thì...anh thắt cổ một kẻ địch với một sợi xích. Đầu độc hai kẻ khác. Khiến kẻ cuối cùng bị svam ăn thịt, rồi sau đó đơn giản là gặp may. Anh đoán em có thể nói anh đã chỉ sống sót vì thù hằn."
Cậu chần chừ, rồi nói thêm:
"Thật ra thì, đó là một bài học rất quan trọng. Anh đã nói với em trước đây...chắc rồi, biết cách dùng vũ khí là quan trọng. Nhưng mà có một tâm trí mà còn nguy hiểm hơn cả món vũ khí đó là tối quan trọng. Thế giới là một nơi tàn nhẫn, Rain. Em cũng phải tàn nhẫn. Để sống sót."
Rain sắp đến mười sáu tuổi trong vài tháng. Thật ra, cô có lẽ sẽ ăn mừng sinh nhật không lâu sau khi cánh Cổng đầu tiên mở ra ở Nam Cực...sau đó, em gái cậu cũng sẽ là đối tượng có thể bị Ma Pháp Ác Mộng lây nhiễm.
Đó là một yếu tố khác mà cậu phải cân nhắc.
Rời khỏi cùng với Bậc Thầy Jet cũng có nghĩa là để lại Rain...
Mặc dù phải thừa nhận, cậu đã dạy cô đa số những gì có thể mà không dùng đến những biện pháp nguy kịch hơn. Rain đã hơn cả sẵn sàng để đối mặt Ác Mộng Đầu Tiên, hơn xa cậu. Hay thậm chí là đa số người khác. Rất ít đứa trẻ từng có cơ hội được rèn luyện bởi một người Vượt Bậc, chứ đừng nói đến một người Vượt Bậc với nhiều kinh nghiệm chiến đấu như là Sunny. Và cũng rất ít người có tài năng như Rain.
Cậu liếc sang cô bé, chần chừ một giây, rồi hỏi:
"Em có muốn trở thành người Thức Tỉnh?"
Cô bé chần chừ một lúc lâu, rồi chậm rãi lắc đầu, khiến cậu bất ngờ.
"Không...em không biết. Em thật sự muốn có khả năng bảo vệ gia đình mình. Nhưng em không muốn rời xa họ. Hay là chết. Em có một người anh trai, anh biết không..."
Sunny suýt giật bắn mình, nhưng buộc bản thân ngồi yên. Một biểu hiện thoáng tò mò hiện lên mặt cậu.
"Ồ?"
Rain im lặng một chút, rồi thở dài.
"Mẹ và bố em đã có một người con trai, trước khi nhận nuôi em. Anh ấy bị Ma Pháp lây nhiễm, và chết. Em không nghĩ họ sẽ có thể chịu nổi nếu em cũng chết."
Sunny nhìn đi. Vài giây sau đó, cậu nói:
"Xin lỗi về việc đó."
Cô gái nhún vai, rồi cau mày nhìn cậu:
"Hôm nay anh sao vậy hả? Anh...nghiêm túc."
Sunny mỉm cười.
"Thật ư? Ừ thì...anh có một ngày quan trọng vào ngày mai. Ngoài ra, anh đã có có buổi giảng dạy đầu tiên vào hôm nay. Uốn nắn tâm trí tuổi trẻ là vấn đề rất nghiêm túc!"
Rain cười khúc khích như thắng lợi.
"A. Vậy là có nhiều người sẽ phải chịu khổ như em. Đó khiến em cảm thấy tốt hơn!"
Cô mỉm cười, rồi vỗ vai cậu.
"Đó là tốt. Em còn tưởng anh vẫn còn buồn sầu vì Effie không còn ở đây nhiều nữa chứ."
Sunny phẫn nộ nhìn cô bé:
"Buồn sầu? Anh buồn sầu bao giờ?"
...Nói thật thì, cậu đúng là cảm thấy hơi buồn khi bạn cậu đang đi sống cuộc sống của mình. Căn nhà có vẻ hết sức yên lặng khi mà nữ thợ săn sôi nổi phần lớn không có ở nhà.
Sau khi bốn người họ quay trở về từ Ác Mộng Thứ Hai, Effie đã hơi mê mẩn với cơ thể khỏe khoắn của mình. Cô tham lam lao vào đủ việc mà cô chưa từng có cơ hội khi lớn lên là một người khuyết tật. Vì Cassie thì không thể tìm đến còn Sunny thì không muốn có mặt ngoài công chúng, chính phủ cũng đã bám theo Effie và khiến cô tham dự đủ loại sự kiện.
Bây giờ, nữ thợ săn chỉ trở lại nhà khoảng một hai tuần một lần, và rồi lại biến mất vào ngày hôm sau.
Kai thì còn tệ hơn. Vì bản chất của Kĩ Năng mới của hắn, hắn không còn có thể biểu diễn âm nhạc nữa - sẽ rất kì lạ khi hát cho một đám đông, khi biết giọng của hắn theo đúng nghĩa đen có thể mê hoặc họ. Nhóm idol nổi tiếng Night&Gale công bố giải nghệ, với Gale bắt đầu một sự nghiệp riêng lẻ rất thành công và Kai thì chuyển sang những hành động nhằm cải thiện nhân loại với vai trò người Vượt Bậc. Ít nhất thì đó là cách hãng của cậu đã xoay quyết định đột ngột đó.
Bây giờ, chính phủ như diễu hành Kai khắp nơi, như một người mẫu mực của nhân loại. Cassie, Effie và hắn đã được tôn kính như những người hùng sau Vùng Đất Lãng Quên, nhưng sau khi trở thành những Bậc Thầy ở tuổi trẻ như của họ, sự nổi tiếng của họ nâng lên đến một độ cao mới hoàn toàn. Nên, hắn cũng không có quá nhiều thời gian rãnh rỗi.
Cả Effie và Kai đều ở trong vị trí kì lạ. Họ không có liên quan gì đến sự kiện ở Đền Thờ Đêm, nhưng cũng không thể - và sẽ không - đi đến phần tiếp theo của đời mình đến khi Sunny và Cassie giải quyết vấn đề với gia tộc Valor.
Nói thật, bản thân Sunny đã nói với họ là tránh xa cậu, vào lúc này.
Dù vậy...cậu vẫn nhớ có họ ở gần.
'Không sao cả. Cả đống lộn xộn này sẽ kết thúc vào ngày mai, cách này hay cách khác.'
Cậu thở dài, rồi quay sang Rain:
"Hôm nay em làm tốt lắm. Cứ tiếp tục như vậy. Giờ thì về nhà đi, trước khi bố mẹ em lại gọi anh lần nữa! Lần trước họ đã rất lịch sự cố giải thích em có bài tập về nhà phải làm và anh đang giữ em quá lâu, đó là rất ngượng ngùng cho tất cả mọi người, biết không hả?"
Rain cười, rồi đứng lên và đi về phía thang máy.
"Được rồi. Nhưng...lần kết tiếp chúng ta đánh tập, em sẽ đánh anh ít nhất một lần! Cứ đợi đó!"
Nhanh chóng, cô bé đi mất, để lại cậu một mình trong phòng tập luyện không quá nhiều ánh sáng.
Sunny thở dài và nhìn những cái bóng của mình.
Sau một lúc, cậu khẽ nói:
"Khi Rain vẫn còn ở Trái Đất, thì đám Đế Giả chết tiệt kia tốt nhất là đừng có bỏ Trái Đất lại...nếu không thì, những đại gia tộc và mình sẽ phải có vấn đề..."