Chương 769: Có Lẽ
Một nụ cười xinh đẹp thắp sáng gương mặt Neph, khiến cô trông mềm mại và trẻ hơn bình thường. Trong toàn bộ thời gian họ quen nhau, sunny chỉ từng thấy cô cười vài lần, và mỗi lần thấy, một sự nuối tiếc luôn lướt qua tim cậu. Đúng là đáng tiếc, để một nụ cười tuyệt vời như vậy lại hiếm khi xuất hiện đến thế...
Có lẽ trong giấc mơ của mình, Ngôi Sao Thay Đổi cho phép bản thân đưa nó ra nhiều hơn.
Nhìn bàn tiếp tân mà cô đang dùng làm đồ che chắn, cậu cố khiến giọng nói của bản thân bình tĩnh và hỏi:
"Cô làm gì ở đây?"
Nephis chần chừ một giây, rồi cúi xuống.
"...Núp."
Sunny nhướng mày.
"Khỏi thứ gì?"
Giọng nói cô khẽ hơn trong lúc trả lời, vẫn nhìn mặt đất:
"Người xấu."
Cậu thở dài.
Có vẻ như kí ức về cơn ác mộng này thuộc về một Nephis trẻ hơn nhiều. Một thứ tương tự chắc chắn đã xảy ra khi cô còn nhỏ...vậy nên, mặc dù Ngôi Sao Thay Đổi trông như bản thân lúc trưởng thành, cô cùng lúc vẫn là một đứa bé. Đó có nghĩa là cô đáng lẽ không nên có kí ức về việc gặp và quen biết Sunny, vậy mà, cô lại biết.
Giấc mơ là kì lạ như vậy. Đủ loại mâu thuẫn có thể tồn tại xảy ra bên trong chúng, hòa nhiều thứ mà trong thực tế không thể cùng tồn tại.
Sunny hạ mình xuống đất và ngồi gần Neph, tựa vào bề mặt cái bàn bên cạnh cô. Cậu giữ im lặng một lúc, rồi nói với nụ cười an ủi:
"Ừ thì...đừng sợ. Tôi sẽ núp ở đây với cô. Tôi rất giỏi việc ẩn nấp như này, cô biết đó. Nếu người xấu đến, họ sẽ không bao giờ tìm thấy chúng ta."
Nephis chậm rãi lắc đầu.
"Tôi không biết..."
Sunny bắt chéo tay.
"Và nếu họ thấy chúng ta, thì tôi sẽ xử họ. Tôi cũng rất giỏi xử những việc như này."
Cô không nhúc nhích một lúc lâu, rồi đột nhiên nói:
"Đây là một giấc mơ, phải không?"
Cậu suýt giật mình, rồi cố gắng rất nhiều để đè nén một tiếng chửi thề. Câu hỏi đó là...cực kì bất ngờ.
Ừ thì, cậu trông đợi gì khác? Dù sao thì đây cũng là Nephis. Kể cả Khủng Bố Thức Tỉnh trong Ác Mộng Đầu Tiên của cô cũng đã không thể giữ cô trong một giấc mơ.
Lấy lại bình tĩnh, Sunny đơn giản gật đầu. Nephis thở dài.
"Quá tốt để là thực. Kì lạ...tôi đã lâu rồi không mơ, lâu lắm rồi."
Chậm rãi, không gian giữa họ bắt đầu thay đổi. Nó trôi chảy, biến hóa thành gì đó khác. Bóng tối bị đẩy lùi bởi ánh mặt trời rạng rỡ. Nước lạnh rút đi, nhường đường cho cát trắng tinh. Phía trên hộ, một bầu trời xanh bất tận. Sunny cảm giác nhiệt độ không chịu nổi tấn công da mình.
Vài giây sau đó, họ bị vây quanh bởi sa mạc rộng lớn, thiêu đốt.
Thay vì cái bàn hiện đại, lưng họ tựa vào thân một cây cao. Vỏ cây cũng trắng như cát, và lá thì màu đỏ thắm. Hàng chục ngàn những cái đầu lâu treo từ những nhánh cây xinh đẹp, thắt vào chúng bởi những sợi tơ đen lấp lánh.
Càng ghê rợn hơn, hai người bị tàn nhẫn đóng đinh vào cây, treo trên nó như là tù nhân. Một là người đàn ông với mái tóc đen, mặc quần áo màu đen tối. Người còn lại là nữ trong quần áo trắng, tóc lấp lánh như bạc. Từ nơi cậu ngồi, Sunny không thể nhìn thấy mặt họ.
...Có lẽ như vậy là tốt nhất.
Cậu mở miệng, rồi đứng hình, nhận ra bản thân không biết phải nói gì.
Có quá nhiều. Quá nhiều thứ cậu muốn nói với cô ta, quá nhiều thứ cậu muốn hỏi. Có những việc mà họ phải thảo luận mà có liên quan đến tương lai cả hai, những đại gia tộc, những Đế Giản. Có những việc mà họ phải thảo luận mà có liên quan đến quá khứ, những quyết định mà họ đã làm ra, những sai lầm mà họ đã phạm phải.
Có cả những cảm xúc của cậu. Sự phẫn uất, sự giận dữ, sự đau đớn, sự vui vẻ, sự sung sướng.
Có cả những cảm xúc của cô...
Tất cả thứ này là quá khổng lồ. Sunny đã lớn tuổi hơn nhiều so với lần đầu tiên họ gặp nhau...mặc dù chỉ mới trôi qua ba năm, những năm đó lại chứa đựng những bài học cay đắng mà đủ cho vài đời người. Cậu chưa từng giỏi với những cảm xúc phức tạp, và mặc dù cậu đã có chút tiến bộ trong khoản đó, Sunny vẫn còn cách xa mới có thể xem là thành thạo những vấn đề như này.
Nên cậu phải nói gì đây?
Cậu im lặng một lúc. Rồi, cuối cùng, cậu nhìn cô và nói thứ duy nhất hiện ra trong đầu.
Thứ chân thật nhất.
"Tôi nhớ cô."
Nephis mỉm cười, và cũng nhìn cậu.
"...Tôi cũng nhớ cậu."
Sunny thở dài nặng nề, hơi buông lỏng người, cảm giác nhẹ nhõm kì lạ.
Nhưng mà một giây sau đó, gương mặt cậu lại trở nên hắc ám và xấu xí.
Nghiến răng, cậu lườm cô và phun ra từng chữ:
"Nếu cô thật sự nhớ tôi...thì mắc cái quái gì mà cô đã để tôi lại?!"
Nụ cười của Neph chậm rãi tối đi. Vài giây sau đó, cô nhìn đi nơi khác và thở dài.
"Vì đó là lựa chọn tốt hơn."
Sunny nắm chặt tay.
"Cô nghĩ cô là kẻ quái nào chứ?! Ai nhờ vả sự cao cả của cô?! Cô thậm chí có biết đã lấy đi thứ gì từ tôi?! Ai cho cô quyền làm ra quyết định đó thay tôi?!"
Ngôi Sao Thay Đổi cúi xuống và giữ im lặng một lúc. Rồi, cô nói:
"Nhưng tôi không làm quyết định đó vì cậu. Tôi làm nó vì tôi."
Cô nhìn sa mạc trắng một lúc, rồi thở dài.
"Nếu cậu ở lại cùng tôi...đúng, có lẽ, chúng ta sẽ cùng nhau mạnh lên. Có lẽ chúng ta sẽ mạnh hơn nhanh hơn cùng nhau. Có lẽ chúng đã tốt hơn...cùng nhau. Có lẽ chúng ta đã có thể sống sót. Nhưng mà cơ hội đó là bao nhiêu? Không như tôi, cậu không thể khôi phục từ những vết thương nghiêm trọng. Linh hồn cậu không được thẩm thấu với Lửa. Có lẽ, cậu đã có thể phải chết đi."
Nephis nhìn cậu, những tia sáng mềm mại lóe lên trong đôi mắt xám.
"Đó là quá nhiều có lẽ, Sunny. Tôi phải có kết quả xấu nhất trong đầu. Nên tôi quyết định không mạo hiểm tính mạng cậu. Nhưng...đừng sai lầm - đó không phải vì cậu. Đó là vì tôi. Không phải tôi không muốn cậu chết, là tôi muốn tha bản thân không phải nhìn thấy cậu chết. Tôi cũng phải bảo vệ bản thân."
Cô nhìn chăm chú cát trắng, và thì thầm:
"Tôi đã chôn quá nhiều người, Sunny. Tôi xứng đáng được ích kỷ. Kể cả nế như nó tổn thương cậu..."
Cậu nhìn cô ta chăm chú với biểu hiện hắc ám, rồi phun ra:
"Tại sao cô quan tâm tôi sống hay chết chứ?!"
Nephis nhìn cậu và mỉm cười. Gió thổi mái tóc bạc của cô, khiến chúng nhảy múa.
Rồi, cô nhún vai và nói với giọng bằng phẳng:
"Vì tôi có."