Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 804: Lưỡi Kiếm Thì Thầm



Chương 804: Lưỡi Kiếm Thì Thầm

Vài phút sau đó, không khí trong đại sảnh đột ngột thay đổi. Những giọng nói rì rầm trở nên yên lặng, và nhiều người khách khẽ nhúc nhích, quay về một điểm nhất định. Trong lúc Sunny quan sát, một dáng người cao xuất hiện ở nơi ban công rộng phía trên họ.

Người đàn ông đó mạnh mẽ và nghiêm nghị, với gương mặt sắc bén và đôi mắt lạnh lẽo càng sắc bén hơn nữa. Mái tóc đen được chút bạc chạm đến ở vầng thái dương. Ông ta mặc một bộ trang phục thanh lịch mà bằng cách nào đó trông giống một bộ giáp không thể xuyên thủng bất chấp được làm chỉ từ vải đen. Cái áo choàng chu sa khẽ nhúc nhích, như thể được một ngọn gió vô hình thổi vào.

Ngay khi ông ta xuất hiện, Sunny có thể cảm giác áp lực đáng kể buông xuống sảnh. Người lạ nghiêm trang kia tỏa ra sức mạnh và quyền uy đến mức khó không ngưỡng mộ...hay là sợ hãi ông ta. Ông ta là một vị Thánh, không phải nghi ngờ.

Hơn nữa, những đường nét của ông ta hơi giống của Mordret và Morgan. Trong một chốc, Sunny còn nghĩ rằng bản thân đang nhìn vào Anvil của Valor...nhưng không, đó là không thể. Mặc dù sự tương tự là có, nhưng mà nó không quá rõ ràng. Vị Đế Giả truyền thuyết kia cũng đáng lẽ không thể dễ dàng tiến vào thế giới thức tỉnh, chứ đừng nói đến đứng ra công khai như này trước mắt nhiều người.

Đó sẽ chỉ đi lại mọi thứ mà những Đế Giả đã làm để giữ bản thân trong bóng tối.

'Đây...chắc là Thánh Madoc của Valor, còn được biết đến với cái tên Lưỡi Kiếm Thì Thầm.'

Thánh Madoc là một trong những người anh em của Anvil và là thủ lĩnh trên danh nghĩa của đại gia tộc Valor. Đương nhiên, Sunny biết ai mới thật sự là kẻ cầm quyền...nhưng mà địa vị của người đàn ông quyền lực này cũng không hề giả dối. Lưỡi Kiếm Thì Thầm là một chiến binh huyền thoại và một trong những nhà vô địch đáng gờm nhất của nhân loại.

Trong lúc những vị khách yên lặng xuống, Thánh Madoc nhìn họ từ phía trên với đôi mắt xanh dương sắt thép của ông ta, rồi hơi mỉm cười. Ngay lập tức, áp lực giảm đi, khiến những người bình thường trong đám đông thở phào nhẹ nhõm.

Chú của Morgan lên tiếng, giọng nói mạnh mẽ của ông ta dễ dàng chạm đến mọi góc của đại sảnh:

"Quý ông quý bà, những vị khách danh giá. Chào mừng đến vũ hội thường niên của đại gia tộc Valor. Là vinh dự và hân hạnh của ta để chào đón mọi người đến dưới mái nhà của chúng ta một lần nữa. Trong năm vừa quan, nhiều việc đã xảy ra. Vài người anh chị em của chúng ta...đã không còn với chúng ta nữa."

Một sự yên lặng nghiêm trang lắng xuống sảnh. Mỗi năm mang lại nhiều cái chết của những người Thức Tỉnh. Kể cả những Bậc Thầy cũng không thoát khỏi định mệnh đó...và năm nay là một đòn đánh đặc biệt nặng nề với nhân loại.

Mặc dù ít người biết chuyện gì đã thật sự xảy ra, sự vắng mặt của Thánh Cormac được nhiều người rõ ràng cảm giác thấy. Những Vượt Giới Hạn Giả là cực kì hiếm nên mất dù chỉ một người cũng tạo ra một tiếng vang vọng trên khắp thế giới.

Trong lúc những vị khách trở nên ảm đạm, Lưỡi Kiếm Thì Thầm đột nhiên mỉm cười rộng hơn, phá tan bầu không khí nghiêm trọng.

"...Nhưng dù vậy, thấy nhiều gương mặt mới ở đây lại khiến ta vui lòng. Nhân loại lần một lần nữa trở nên mạnh mẽ hơn! Những vị anh hùng mới vươn lên để tiếp lấy ngọn lửa của những người mà đã ngã xuống trên chiến trường. Với những nhà vô địch như vậy, thế giới chúng ta không việc gì phải sợ hãi! Bất chấp mọi thứ, chúng ta vẫn kiên trì. Nhưng hơn thế nữa...chúng ta sẽ vươn lên. Không gì có thể ngăn cản sự thăng hoa của chúng ta."

Ông ta nhìn những vị khách, rồi thở dài.

"Ừ thì, những người ở đây mà biết ta đều biết ta không thích diễn thuyết dài dòng. Nói thật lòng...thì đoạn này cũng đã được người vợ yêu dấu của ta viết, một người mà thông thái và có tài hùng biện hơn ta rất nhiều. Và còn ưa nhìn hơn nữa."

Một làn sóng tiếng cười lịch sự lan ra đám đông Thánh Madoc lại mỉm cười.

"Hôm nay không phải là một ngày cho sự buồn rầu. Mà là một ngày cho sự vui vẻ. Vậy nên...để vũ hội bắt đầu thôi!"

Ngay khi ông ta nói vậy, không gian ở giữa sảnh được làm trống, và những nhạc công bắt đầu chơi những bản nhạc cảm xúc và hoành tráng. Lưỡi Kiếm Thì Thầm tự mình khiêu vũ điệu đầu tiên, đi cùng một người phụ nữ xinh đẹp. Di chuyển với sự thanh tao và duyên dáng, họ trông tuyệt vời đến choáng ngợp.

Nhanh chóng, những cặp khác tham gia cùng họ.

Sunny hơi hứng thú quan sát việc khiêu vũ. Cậu đã không biết phải thật sự trông chờ gì từ vũ họi này, nhưng mà khiến cậu nhẹ nhõm, nó không hề giống cảnh tượng ngượng nghịu và gần như buồn cười mà cậu đã chứng kiến trong một hộp đêm vài tuần trước.

Những vũ công ở đây là có mục đích và tinh xảo hơn nhiều trong động tác của họ. Cả hai bên cộng sự đều di chuyển hài hòa để không làm ảnh hưởng nhịp điệu khiêu vũ, theo âm nhạc với kĩ năng đáng kinh ngạc. Sự duyên dáng trong bước chân của họ, trang phục tinh tế, vẻ đẹp rạng ngời mà thường thấy trong những người Thức Tỉnh, những trang trí sang trọng trong đại sảnh...toàn bộ khiến vũ hội trông rất hào nhoáng.

Cậu cũng có thể thưởng thức nghi lễ này nhờ vào sự quen thuộc với Khiêu Vũ Bóng. Đương nhiên, phong cách chiến đấu của cậu không chính xác là một điệu múa...nhưng mà, nó được bắt nguồn từ đó. Thật ra, mỗi phong cách chiến đấu đều có gì đó tương đồng với khiêu vũ, vì cả hai đều có liên quan đến chuyển động, phối hợp, dẻo dai, và nhịp điệu.

Vậy nên, kể cả nếu như Sunny chưa từng được dạy cách khiêu vũ, cậu vẫn có thể nhanh chóng học những thứ cơ bản chỉ từ việc quan sát những người mà rành nó hơn. Cậu thậm chí có thể tham gia những người nhảy múa ở đó...nếu cậu muốn.

Đương nhiên là không.

Sunny phát hiện rằng có vẻ như phong tục là để phái nam mời phái nữ khiêu vũ. Trong lúc cậu quan sát, nhiều vị khách đẹp trai và danh giá đưa bàn tay của họ cho đối tượng nữ và dẫn họ đến trung tâm của sảnh.

Hơn vài ánh mắt nóng cháy rơi lên người Nephis, nhưng mà nhanh chóng bị dập tắt bởi biểu hiện lạnh lùng, không thể tiếp cận của cô. May mắn hoặc không may mắn, những thành viên khác của tổ đội bị bọc trong phạm vị yên ắng xung quanh cô ấy, nên cũng không có ai tiếp cận họ cả.

Sau chút thời gian, Kai mởi Cassie khiêu vũ, còn Effie thì lang thang đến phía những cái bàn mà chật vật đứng vững vì gánh nặng của đủ loại món ăn ngon lành.

Còn Sunny thì, phát chán.

'Chết tiệt...chúng ta phải đợi bao lâu? Cái vụ đàm phán có thể bắt đầu được hay không hả?'

Rốt cuộc, cậu liếc nhìn Nephis, rồi để cô lại và đi khỏi tìm kiếm một nhà vệ sinh.

Vài phút sau đó, cậu đang rửa tay ở trước gương. Nhìn phản chiếu tái nhợt của mình, Sunny lưỡng lự vài giây, rồi nói:

"Tao biết mày ở đó. Ngừng núp đi."

Không có gì xảy ra trong vài giây.

...Rồi, phản chiếu của cậu đột nhiên nở ra một nụ cười dễ chịu.

"Ồ. Làm sao cậu biết được?"