Một tuần trước Tết Nguyên Đán, tôi bị công ty sa thải.
Trong đêm gió rét cắt da cắt thịt, tôi lao đến nhà bạn thân, nước mắt giàn giụa:
“Niệu Niệu, sếp ăn cắp ý tưởng của tớ rồi đổ hết trách nhiệm lên đầu tớ! Tớ nguyền rủa hắn ta kẹt xe dọc đường suốt cả tết này!”
Trong cơn xúc động, tôi vô thức ôm lấy eo cô ấy.
@HảiĐườngNè
Nhưng khoan… cảm giác này có gì đó sai sai.
Sao eo cô ấy vừa cứng vừa thô khác với bình thường nhỉ?
Tôi ngước lên. “Cậu… cao lên à?”
Cô bạn thân vừa về, thấy cảnh này liền nói lớn:
“Cậu ôm nhầm rồi, đó là anh mình mà!”
1
Mà cũng không nên trách tôi nha, làm gì có người đàn ông nào lại mặc đồ ngủ hoạt hình màu hồng cả cây thế kia???
Đến khi lau nước mắt và đeo kính lên, tôi mới nhìn rõ người trước mặt.
Trên ghế sofa là một soái ca lạnh lùng cấm dục, vai rộng eo thon cùng với đôi chân dài miên man vô cùng bổ mắt.
Trong bộ đồ ngủ hoạt hình màu hồng, trông anh ấy không khác gì một giá treo quần áo sống động, nhưng bất chấp sự ngộ nghĩnh đáng yêu của bộ đồ hồng ấy vẫn không thể làm lu mờ được khí chất trưởng thành thuần thục của anh.
Tôi gượng cười. “Anh Mục Dã, anh về khi nào vậy?”
Bùi Mục Dã hơi ngẩng đầu lên, giọng trầm thấp lạnh lùng: “Vừa về!”
Chẳng trách sao trông anh ấy mệt mỏi thế, hóa ra là vừa mới xuống máy bay.
Có vẻ tôi đến không đúng lúc rồi.
Tôi định đứng dậy cáo từ thì bị gọi lại.
“Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, xe không tới được. Cậu định đi đâu?”
Không để tôi có cơ hội từ chối, Niệu Niệu ném cho tôi một bộ đồ ngủ màu xanh lá cây.
“Này, anh ấy cũng mua cho cậu một bộ đôi với mình, tối nay ngủ lại đây đi!”
Tôi nhìn bộ đồ ngủ trong tay, mềm mại, ấm áp và có kiểu dáng giống hệt Bùi Mục Dã.
Nhưng vấn đề là… sao của anh ấy là hồng phấn đáng yêu, còn tôi lại là màu xanh lá cây rực rỡ.
Tôi do dự, mặc cái này vào, có khi nào sẽ độc thân cả đời không?
Còn chưa kịp hoàn hồn, bộ đồ ngủ trong tay đã bị lấy đi.
Bùi Mục Dã đứng dậy, chiều cao 1m90 của anh ấy tạo ra một cảm giác áp bức vô hình.
Trước mặt tôi, anh ấy thản nhiên cởi chiếc áo ngủ màu hồng dễ thương ra, để lộ cơ bụng tám múi rắn chắc.
Còn chưa kịp chiêm ngưỡng cảnh đẹp trời ban, anh ấy đã vội mặc áo ngủ màu “xa lánh” đó.
Bùi Mục Dã bình thản nói: “Màu hồng của em đây!”
Áo ngủ hồng phấn mang theo nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở thanh mát cứ vậy bị nhét vào tay tôi.
Khí tức thơm mát từ gỗ cây tràn đầy trong khoang mũi tôi, mặt có chút nóng lên.
Bùi Mục Dã đi lên lầu, chỉ để lại một câu: “Anh đi ngủ tiếp, hai đứa đừng phá nhà là được!”
Nửa mặt tôi vùi trong áo ngủ màu hồng, lí nhí hỏi Niệu Niệu:
“Anh cậu có ý với tớ phải không?”
Cô ấy trợn mắt.
“Sớm bảo cậu ra tay thì cậu nói chưa phải thời gian thích hợp, bây giờ thì muộn rồi!”
2
Lần này Bùi Mục Dã về nước là để ra mắt.
Đối phương là thiên kim duy nhất của đối tác làm ăn với Bùi gia - Trình Giai Viện. Cô ấy tốt nghiệp từ một trường đại học thuộc hệ thống Ivy League***, thông minh, xinh đẹp, từ đầu đến chân đều tinh xảo cao quý.
***Ivy League: IVY League là một trong những danh hiệu đại học hàng đầu của Hoa Kỳ. Tất cả các trường đại học thuộc IVY League đều là các trường đại học tư thục, nằm ở phía Đông của Hoa Kỳ. Những trường này có lịch sử hơn 250 năm và được đánh giá là những trường đại học hàng đầu thế giới. (Nguồn gg)
Nghe nói là hai nhà đều đã bàn bạc từ trước, mọi thứ đều thuận lợi, hôn sự gần như được định đoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/noan-noan-nhu-y/chuong-1.html.]
Môn đăng hộ đối, một cuộc hợp tác tốt đẹp.
Nghĩ đến một soái ca cực phẩm như thế sắp bước chân vào nấm mồ hôn nhân, tim tôi đau quá man!!!QvQ
Năm trước bị sa thải cõng nồi cũng không đau bằng lần này.
Niệu Niệu chẳng hề thương xót mà còn hung hăng mắng cho:
“Cậu cái đồ vô dụng này! Khi mình bảo cậu tỏ tình đi thì nhất quyết không chịu, giờ thì xong rồi, nam thần sắp kết hôn, mà cô dâu thì chẳng phải là cậu!”
Tôi khúm núm, nghĩ lúc ấy tôi thất bại như vậy, sao mà dám thổ lộ với anh ấy chứ!
Tôi tự biết thân biết phận.
Khi tôi còn đang chìm trong suy nghĩ, một khuôn mặt soái ca ướt nước nhô ra, là Bùi Mục Dã gọi:
“Em gái, lấy giúp anh bộ quần áo”
“Không rảnh!” Niệu Niệu không ngầng đầu nói tiếp: “Để Noãn Noãn tìm cho anh!”
Thấy trên lầu không có âm thanh gì, tôi cuống quýt xua tay từ chối với cô ấy.
Niệu Niệu liền nói: “Noãn Noãn cũng không giúp được anh, anh tạm ở trần đi!”
Một lát sau, giọng Mục Dã từ trên lầu vọng xuống.
“Noãn Noãn…” Âm thanh trầm khàn quyến rũ như câu hồn, triền miên chui vào tai tôi:
“Làm ơn…”
3
Tôi thường xuyên đến Bùi gia chơi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi vào phòng Bùi Mục Dã.
Bố cục trong phòng tương tự với phòng khác, tôi mở tủ quần áo ra, bên trong toàn là đồ mặc ở nhà, màu sắc hoa văn khác nhau.
Khi tôi đi vào, Bùi Mục Dã đã vào lại phòng tắm.
Tôi hỏi: “Anh Mục Dã, anh muốn màu gì?”
“Cái nào cũng được!”
Tôi tiện tay lấy ra một bộ màu trắng, qua khe cửa phòng tắm đưa vào.
Một lát sau—
“Anh không thích cái này.”
… Chậc, tôi lại đi lấy một bộ màu đen.
Khi kéo góc áo ra, một chiếc hộp đóng gói tinh xảo bất ngờ bị kéo theo, rơi xuống đất.
Tôi cúi xuống nhặt thì vô tình thấy một góc phong thư thò ra từ trong hộp.
Trông… rất quen mắt.
Là bức thư tình tôi viết cho Bùi Mục Dã hồi trung học!
“Em đang nhìn gì vậy?”
Bùi Mục Dã chẳng biết từ lúc nào mở cửa thò đầu ra nhìn tôi.
Tôi giật mình, tay nhanh hơn não, nhanh chóng nhét bức thư vào tay áo.
“Không… không có gì!” Tôi cầm chiếc hộp lên như đang cầm một quả bom, cố gắng đánh tỏ ra tự nhiên: “Anh Mục Dã, trong này có gì vậy?”
Bùi Mục Dã liếc mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Đồ cũ thôi, cũng không nhớ rõ nữa”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, anh ấy không nhớ!
Còn chưa kịp bình tâm, anh ấy đã vươn tay đến, cầm lấy bộ đồ màu đen trong tay tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi mới nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào.
Trên thân chỉ có chiếc khăn trắng quấn hông, từng giọt nước từ tóc nhỏ xuống, lăn dài trên cơ bụng rắn chắc, trượt dọc trên từng đường nét gợi cảm…
“Còn chưa đi à? Muốn nhìn anh thay đồ sao?” Bùi Mục Dã nhướng mày, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười.
Anh ấy vừa nói, tay vừa chạm vào mép khăn tắm, như chuẩn bị mở ra chiếc hộp bí mật.
Tôi thả hộp xuống, rồi… chạy bán sống bán chết!