Noãn Noãn Như Ý

Chương 2:



4

Bùi Mục Dã là một trong những doanh nhân khởi nghiệp thành công nhất ở thành phố Lâm Hải này - một thiên chi kiêu tử.

Còn tôi… nói dễ nghe thì là con của một gia đình đơn thân, nói khó nghe thì chính là một đứa con hoang không ai thèm nhìn.

Bùi Mục Dã là vầng trăng sáng trên cao, còn tôi chỉ là con chuột chui rúc dưới cống ngầm.

Tôi thích anh ấy, nói ra đều là vũ nhục anh ấy.

@HảiĐườngNè

Nhưng nhận thức này… không phải từ đầu đã có.

Khi học cao trung, tôi gặp Niệu Niệu trong một cuộc thi và nhanh chóng trở thành bạn thân của cô ấy. 

Nhưng ngay lập tức, những lời đàm tiếu bắt đầu lan tràn khắp nơi.

Mọi người nói tôi đang trèo cao, muốn bám lấy thiên kim tiểu thư để đổi đời, một bước lên mây.

Nhưng lúc đó, tuổi trẻ trong sáng tràn đầy sức sống khiến tôi có nhiều việc để quan tâm hơn, những lời đồn nhảm kia không có chút ảnh hưởng gì tới tôi.

Tôi và Niệu Niệu vẫn cùng nhau đến trường, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau mắng bạn cùng lớp chen ngang hàng chờ trong nhà ăn.

Lớp mười hai năm đó, chúng tôi tham gia một cuộc thi. Dù suýt chút thất bại, cuối cùng hai đứa vẫn giành được chức quán quân vô địch.

Niệu Niệu cười nói: “Cảm ơn học bá đã giúp tôi trèo ca!”

Tôi cười đáp lại: “Cảm ơn phú bà đã bao cơm tôi!”

Khoảnh khắc đó, tôi đứng trên bục cao nhận thưởng, giẫm lên tất cả những lời giễu cợt từ trước tới nay.

Và cũng chính ngày hôm ấy— lần đầu tiên tôi gặp Bùi Mục Dã.

5

Chúng tôi đã dùng số tiền thưởng đó để tổ chức một bữa tiệc nhỏ.

Đi ăn ở quán vỉa hè, uống một ly Coca nhỏ. 

Hai giờ sáng, tôi và Niệu Niệu mặc đồng phục ngồi xổm ven đường như hai cây nấm xanh giữa màn đêm tĩnh mịch.

Xe của Bùi Mục Dã dừng trước mặt chúng tôi.

Anh ấy bước xuống, đôi chân thon dài dưới bộ vest đen, mái tóc hơi rối phủ trên trán anh, ánh đèn đường phản chiếu lên từng đường nét góc cạnh khuôn mặt tuấn mỹ.

Anh cúi xuống, nhìn tôi và Niệu Niệu như nhìn hai con ch.ó hoang lạc đàn.

Tôi nấc một cái, dù không uống rượu nhưng lại có cảm giác mình đang say.

“Niệu Niệu! Soái ca này đúng gu tớ quá, nhìn chỉ muốn hôn một cái!” 

Chưa kịp làm gì, Niệu Niệu hét lên một tiếng, túm lấy tôi rồi kéo chạy thục mạng.

Tôi ngơ ngác: “Sao phải chạy? Anh ấy còn chưa kịp thêm WeChat của tớ đâu!”

Niệu Niệu nghiến răng: “Cậu không muốn sống nữa à? Đó là anh trai tớ đấy!”

Không ngoài dự đoán, hai đứa bị Bùi Mục Dã chặn lại trong một con hẻm tối, hai tay tóm hai đứa trẻ hư đi chơi khuya, xách về Bùi gia.

Vì tội đi chơi đêm, chúng tôi bị mắng cho một trận tơi bời.

Tôi không nhớ rõ đã bị mắng những gì. Điều duy nhất đọng lại trong đầu chính là: Anh Mục Dã siêu siêu đẹp trai, thật muốn thơm anh ấy một cái…

Lúc đó, anh ấy đang học năm ba đại học, đồng thời đang khởi nghiệp, trở thành một ngôi sao đang lên trong giới kinh doanh.

Một người vừa tài giỏi, ngoại hình ưu tú, gia thế hiển hách như thế đương nhiên có vô số người theo đuổi.

Tôi len lén thương lượng với Niệu Niệu: “Tớ có thể theo đuổi anh cậu không?”

Niệu Niệu c.h.é.m đinh chặt sắt nói: “Được! Chơi lớn luôn!”

Không hề sợ hãi, tôi thực sự đã viết một bức thư tình, lặng lẽ nhét vào túi áo Bùi Mục Dã.

Rồi nó như đá chìm xuống biển.

Tôi không cam tâm, lại viết bức thứ hai.

Nhưng trước khi kịp đưa nó đi, trên đường đến trường, Hàn Mộng giật lấy cặp sách của tôi.

Cô ta mở cặp sách, lấy ra lọ thuốc tôi vừa mua cho bà.

Một hộp thuốc trị giá 300 tệ, tổng cộng sáu hộp tất cả đều được mua bằng số tiền thưởng của tôi, đủ để bà dùng trong nửa năm.

Đó là sinh mạng của bà tôi!

Hàn Mộng đạp lên hộp thuốc, gót giày hơi nghiêng, chỉ cần dùng thêm chút lực, thuốc sẽ hoàn toàn không dùng được nữa.

Cô ta nhìn tôi đầy khinh miệt:

“Mày là cái thá gì mà dám theo đuổi anh Mục Dã? Mày mà cũng xứng?”

Cô ta nhặt năm hộp thuốc còn lại lên, giơ ra trước mặt tôi.

“Mày muốn lấy lại không?”

Tôi siết chặt nắm tay, lòng quặn thắt.

Hàn Mộng nở nụ cười ác ý: “Ăn lá thư tình đó đi, tao sẽ trả lại cho mày.”

Lòng tự trọng của tuổi trẻ mạnh mẽ nhưng cũng mong manh.

So với cuộc đời của bà, chút tình cảm mơ hồ này chẳng đáng là gì.

Tôi cắn chặt môi, xé phong thư, nhét từng mảnh giấy vào miệng.

Từng câu chữ viết bằng tất cả tình yêu và dũng khí của mình bị tôi dùng sức nhai nát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy Bùi Mục Dã chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.

Anh ấy vẫn như cũ, đứng dưới ánh nắng rực rỡ, tỏa sáng chói lọi.

Còn tôi… trốn trong bóng tối, toàn thân chật vật, trái tim đau đến nghẹt thở.

Từ ngày đó, tôi không bao giờ nhắc đến chữ thích nữa.

Tôi không xứng.

6

Sáng hôm sau, Bùi Mục Dã không biết đã đi đâu.

Còn tôi một kẻ thất nghiệp thì đang thoải mái cuộn tròn trong chăn, lười biếng nhìn chằm chằm lên trần nhà, thở dài thườn thượt.

Niệu Niệu liếc xéo, vỗ tôi một cái:

“Than thở cái gì? Để bà đi tính sổ với tên sếp đó nhé?”

Thực ra thì cũng không cần, hạng mục mới như vậy, kiểu gì chả có mấy cái hố để đùn đẩy chứ!

Mãi đến gần trưa, điện thoại cuối cùng cũng reo lên.

Giọng của Phó Viễn vang lên trong điện thoại, như thể lửa đang đốt đến mông:

“Tô Noãn Noãn! Tôi đang ở dưới nhà cô đây, mau xuống đi làm!”

Tôi cười nhạo:

“Sếp Phó, anh quên tôi bị sa thải rồi sao? Dự án đó là do anh phụ trách, đừng có làm phiền tôi.”

Giọng Phó Viễn càng gấp gáp hơn, thậm chí còn xuống nước năn nỉ:

“Noãn Noãn, Noãn tỷ, tôi sai rồi! Hôm nay có cuộc họp quan trọng với Cá Voi Xanh, nếu cô không giúp tôi thì tôi c.h.ế.t chắc!”

Tôi nhướng mày, giơ ba ngón tay: “Ba mươi vạn, trả trước.”

Phó Viễn nghiến răng ken két.

“Thành giao!”

Sau khi cúp máy, tôi quay sang thì thấy Niệu Niệu đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Cậu vẫn quay tên sếp mòng mòng đấy thôi, nhân vật phản diện là cậu thì có!”

“Nhưng… cậu có biết Cá Voi Xanh là công ty của ai không?”

Tôi không để tâm, cũng không nghĩ nhiều.

Cho đến khi tôi phát hiện ra.

Trong phòng họp của Cá Voi Xanh, tôi theo Phó Viễn đi vào, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi liền chạm mắt với Bùi Mục Dã

Tim tôi đập mạnh, lập tức núp sau lưng Phó Viễn, vội vàng mở điện thoại tìm kiếm thông tin.

Cá Voi Xanh Pháp nhân đại diện: Bùi Mục Dã.

Cmn!!!

Không biết hôm nay anh ấy có uống lộn thuốc không? Suốt cả cuộc họp, anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi, như hận không thể dùng ánh mắt đục vài lỗ trên người tôi.

Tôi như ngồi trên đống lửa, một bên giới thiệu hạng mục, một bên cố nhớ lại hồi xưa có từng mạo muội gì người ta không.

Hình như… không có?

“Cô Tô, theo tôi được biết, cô vừa mới mất việc, vậy quan hệ giữa cô và Phó tiên sinh là gì?”

Hạn mục vừa được giới thiệu xong, ngay khi Bùi Mục Dã mở miệng hỏi, cả phòng họp rơi vào tĩnh lặng.

Tôi lập tức đánh giá tình hình.

Tối qua tôi vừa mắng sếp xong, sáng nay đã quay lại giúp báo cáo dự án.

Điều này đối với bên Cá Voi Xanh có lẽ là:

Dự án này không đáng tin.

Nghĩ đến ba mươi vạn còn chưa cầm nóng tay, tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:

“Phó Viễn là bạn trai tôi.”

“Hôm qua chúng tôi chỉ cãi nhau chuyện cá nhân, không liên quan gì đến dự án, ngài Bùi có thể yên tâm.”

Tôi đá nhẹ vào chân Phó Viễn dưới gầm bàn.

Anh ta chớp mắt một cái, lập tức hiểu ý, gật đầu điên cuồng theo ánh mắt cảnh cáo của tôi:

“Đúng đúng đúng! Là chút mâu thuẫn nhỏ giữa hai người yêu thôi, thật xin lỗi vì đã ảnh hưởng tới mọi người!”

Nói rồi, để chứng minh “chúng tôi đã làm lành”, Phó Viễn còn nắm lấy tay tôi, vẻ mặt vô cùng chân thành.

Sự thật ở đâu? Tôi méo biết!

Bùi Mục Dã không nói gì, lạnh lùng đứng dậy, rời khỏi phòng họp

Phòng họp im phăng phắc.

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt trao đổi đầy hoang mang:

Vậy hạng mục này… ký hay không ký???