Noãn Noãn Như Ý

Chương 7:



16

Sau Tết, trường trung học bắt đầu tuyển người chuẩn bị cho buổi tựu trường.

Niệu Niệu và tôi được đề cử tham gia.

Lớp trưởng: [Tô Noãn Noãn và Bùi Yên Niệu, thi đấu cặp nữ nữ, hai cậu đi không?]

Tôi định trả lời thì Bùi Mục Dã đã cầm lấy điện thoại của tôi.

“Noãn Noãn, anh lại không tìm thấy quần áo của mình nữa.”

Thực tế, trong tủ đồ của anh ấy không có gì khác biệt, dù mặc bộ nào cũng trông như nhau cả. 

Nhưng Bùi Mục Dã không quan tâm đến điều đó.

Anh ấy xấu xa nắm lấy tay tôi ấn lên cơ bụng rắn chắc của mình.

“Tìm giúp anh đi mà…”

Mặt tôi nóng bừng, cam chịu đi tìm quần áo cho anh.

Trong lúc tôi đang bận rộn, Bùi Mục Dã lại gây náo loạn trong nhóm lớp của tôi.

Sau khi cầm được điện thoại, không nói không rằng, anh ấy thẳng tay gửi ảnh chụp chung của hai đứa vào nhóm.

Trên màn hình, vô số tin nhắn liên tục nhảy ra:

[Secret Love Object -1 Again]

Hàn Mộng: [Ồ! chim sẻ trèo cành thành công rồi sao? Mà xem lại mình đi, cùng lắm chỉ là đồ chơi mới mẻ của anh Mục Dã mà thôi, thực sự nghĩ mình có cơ hội à]

Lớp trưởng: [Hàn Mộng, cậu nói vậy là sao?]

Hàn Mộng: [Tôi nói sai à? Một người học cấp ba nhờ tiền trợ cấp nhưng lại cứ thích bám theo tiểu thư nhà giàu Bùi Yên Niệu, giờ lại còn muốn làm chị dâu người ta, còn không phải muốn bám vào người giàu thì là gì?]

Bùi Yên Niệu: [Ê! Tôi rất vui khi được cậu ấy bám nha, nhưng riêng cậu mà bám thì tôi ghê tởm lắm đấy!]

Tô Noãn Noãn: [Hàn Mộng?]

Tô Noãn Noãn: [Cậu chờ đó!]

[Hàn Mộng đã ra khỏi group chat]

Một lát sau, ảnh đại diện của Hàn Mộng chuyển sang màu xám.

Tôi cầm điện thoại nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái.

“Sao Hàn Mộng lại offline rồi?”

Bùi Mục Dã: “Không biết nữa, chắc không muốn chơi nữa!”

Niệu Niệu gật đầu phụ hoạ:

“Ừ! Chắc chắn là vậy rồi!”

17

Tôi không ngờ rằng Trình Gia Viện sẽ đến làm khách.

Ý nghĩ rằng mình đã “cướp” đi người đàn ông vốn thuộc về cô ấy khiến tôi chỉ muốn chui xuống đất vì xấu hổ.

Nhưng cô ấy đã lên tiếng trước.

“Đừng tỏ vẻ có lỗi với tôi như vậy, tôi và Mục Dã chỉ là đối tác làm ăn, thậm chí còn chẳng phải bạn bè.”

Làm sao có thể như thế được?

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, Trình Gia Viện bật cười thành tiếng.

“Anh ta không nói với cô sao? Cuộc hẹn xem mắt giữa tôi và anh ta chỉ kéo dài đúng ba phút.”

“Vừa gặp mặt, anh ta đã nói thẳng là đã có người trong lòng, lần này về nước chỉ là để theo đuổi cô ấy. Vậy nên, thay vì mất thời gian đi ăn một bữa vô nghĩa, chúng tôi quyết định bàn chuyện hợp tác…”

Cô ấy tặc lưỡi, vẻ mặt có chút không vui.

“Ban đầu tôi cũng hơi khó chịu đấy. Từ nhỏ đến giờ chưa từng có người phụ nữ nào có thể thắng được tôi, cho đến khi tôi nhìn thấy cô…”

Tôi vô thức sờ sờ mặt mình, có chút xấu hổ.

“Tôi ưu tú vậy sao?”

@HảiĐườngNè

“Không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/noan-noan-nhu-y/chuong-7.html.]

Cô ấy dứt khoát bác bỏ.

“Tôi là kiểu ngự tỷ mạnh mẽ, còn cô thì kiểu em gái dễ thương, Bùi Mục Dã thích phong cách đáng yêu thì tôi còn biết làm sao? Phải tìm một anh chàng đẹp trai khác thôi!”

Tôi: ……

Đúng lúc đó, Bùi Mục Dã bước tới, trên người mặc chiếc áo màu xanh chân ái của anh, cảnh giác hỏi:

“Đang nói gì với vợ tôi thế? Đừng có dạy hư Noãn Noãn của tôi!”

Trình Gia Nguyên trợn mắt.

“Anh đẹp trai mà đầu óc đơn giản thế? Anh tưởng ai cũng thích chơi trò cướp vợ với anh chắc?”

“Nhưng…”

Cô ấy lấy ra một tấm ảnh, ánh mắt đầy ẩn ý.

“Đây là cấp dưới của anh phải không? Lợi nhuận dự án cho anh mười phần, giới thiệu hắn cho tôi đi!”

“Hai mươi!”

“Thành giao!”

18

Mùa xuân năm ấy, tôi và Bùi Mục Dã bay ra nước ngoài để gặp bố mẹ anh ấy.

Bùi phu nhân nhìn tôi rất lâu mà không nói gì.

Tôi bắt đầu thấy bất an, nghĩ rằng có lẽ bà không thích mình, trong đầu thoáng qua đủ loại tình huống “mẹ chồng nàng dâu” kinh điển tôi từng đọc được.

Nhưng bất ngờ thay, bà kéo tôi sang một bên, câu đầu tiên là:

“Cháu đã trưởng thành chưa?”

Tôi: ?

“Dì ơi, con 22 tuổi rồi!”

Bùi phu nhân càng tỏ ra lo lắng:

“Trông con trẻ thế này, lẽ nào bị a Dã lừa rồi sao? Dì nói thật đấy, nếu bị lừa thì cứ nói một câu, dì sẽ giúp con lặng lẽ rút lui…”

“Mẹ!!”

Bùi Mục Dã vội vàng chạy tới, mặt đầy bất lực.

“Cuối cùng con cũng rước được cô ấy về, sao mẹ cứ muốn phá vậy?”

Bùi phu nhân nhướng mày:

“Ai bảo cặp đôi các con trông cứ như kiểu cưỡng ép tình yêu ấy? Một bá đạo tổng tài lạnh lùng độc đoán, đi kèm một bé thỏ trắng ngoan ngoãn đáng yêu, chẳng phải kịch bản điển hình sao? Mẹ chỉ muốn giúp cô bé cảnh giác thôi mà!”

Bùi Mục Dã đỡ trán, quay sang tôi bất lực giải thích:

“Mẹ anh hay đọc tiểu thuyết tổng tài ấy, em đừng để ý!”

Dù đã bị con trai cản lại, nhưng Bùi phu nhân vẫn chưa chịu bỏ cuộc. 

Một lúc sau, bà tìm cơ hội khác, ghé tai tôi thì thầm:

“Khi nào A Dã chọc giận con, cứ nói với dì, dì có cách giúp con đổi danh tính, đảm bảo thằng bé mò kim đáy bể luôn!”

Chịu không nổi, ngày hôm sau Bùi Mục Dã đặt ngay chuyến bay về nước, tiện thể kéo tôi đi đăng ký kết hôn.

Sau đó mua một căn biệt thự gần Bùi gia để chuẩn bị phòng cưới.

Lúc chuyển nhà, Niệu Niệu khoanh tay tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn ông anh trai nhà mình.

“Tự nhiên em có cảm giác như bị anh lợi dụng vậy.”

“Lúc ở nước ngoài, anh chăm sóc em kỹ lưỡng như vậy, ngày nào em ra ngoài ăn, anh cũng hỏi em đi với ai”

“Thế mà hai tháng sau khi về nước, một cái rắm anh cũng lười đánh cho em!” 

“Người anh quan tâm không phải là em, mà là Noãn Noãn bên cạnh phải không?”

Bùi Mục Dã không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra chuyển tiền.

Niệu Niệu liếc nhìn tin nhắn vừa nhận, cong môi cười tươi rói.

“Anh hai, chị dâu, tân hôn hạnh phúc! Nhớ thường xuyên ghé chơi nha!”