14
Tôi cam chịu, bưng bát lên, đưa đến trước mặt Bùi Mục Dã.
“Há miệng”
Anh ấy ngoan ngoãn mở miệng.
@HảiĐườngNè
“A…”
Giống như một đứa trẻ ngoan, phối hợp ăn hết tô mì.
Sau khi ăn xong, tôi còn chưa kịp thở, Bùi Mục Dã đã lôi ra một cuốn truyện cổ tích và đưa cho tôi.
“Anh muốn nghe truyện cổ tích!”
Anh ấy nói một cách tự tin.
Tôi nhịn không được nhắc nhở:
“Anh Mục Dã, anh chỉ là thất tình, không phải mất trí đâu!”
Bùi Mục Dã lặng lẽ thở dài, lấy điện thoại ra…
Tôi: “…”
“Được rồi, được rồi, em kể!”
Thật sự không có cách nào tranh luận với một người vừa thất tình vừa vô lý.
Tôi mở sách ra.
Nhìn lướt qua, có chút sửng sốt.
Ban đầu tưởng là sách lậu, nhưng từ bìa đến hình minh họa đều rất tinh mỹ, không giống đồ lậu.
Bùi Mục Dã thúc giục tôi.
Tôi bình tĩnh lại, bắt đầu đọc:
“Trong một khu rừng xa xôi, có một thợ săn thông minh tên là Gargamel. Một ngày nọ, anh ta nhặt được một cây nấm xanh…”
Bùi Mục Dã đột nhiên xen vào:
“Anh cũng từng nhặt được cây nấm xanh khi còn nhỏ!”
Tôi lờ đi, tiếp tục đọc:
“…Nhưng nấm xanh sợ Gargamel ăn mất nên đã bỏ chạy.”
Bùi Mục Dã phản bác ngay:
“Nấm xanh vô tâm!”
“...”
Thật không biết anh ta đang nhập tâm vào câu chuyện hay ám chỉ cái gì nữa.
“Nhiều năm sau, nấm xanh gặp lại Gargamel. Lúc này, nấm xanh đã lớn lên, tràn đầy dũng khí và không còn sợ Gargamel nữa.
“Vậy là họ đã sống với nhau hạnh phúc mãi mãi về sau…”
Kể xong câu chuyện, tôi đóng sách lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Mục Dã không biết từ lúc nào đã tiến sát lại gần.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở của anh ấy lướt qua da mình.
Giọng anh khàn khàn, từng chữ từng chữ như **gõ vào tim tôi
“Còn em? Noãn Noãn à, em có dũng khí không?”
Một câu hỏi ngắn ngủi, cái nhìn chăm chú chờ câu trả lời, khiến tôi theo bản năng đỏ bừng mặt, lùi lại.
Nhưng không có cơ hội.
Tay anh đột ngột vòng ra sau, siết chặt eo tôi, cắt đứt hoàn toàn đường lui.
“Đừng cố lừa gạt anh nữa!”
“Tô Noãn Noãn, em đến cùng có chút tình cảm gì với anh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Quá gần, quá nóng bỏng, tôi có chút hoảng hốt.
Sợ rằng tất cả chỉ là trò đùa ác ý của anh.
Giống như trước kia, anh ấy một bên đi xem mắt, một bên trêu đùa tình cảm tôi như thế!
Tôi cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của anh.
Nhưng anh lại tiến gần hơn, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, tê dại dại dại, từng chút khống chế trái tim của tôi.
“Tô Noãn Noãn, anh đối với em, vẫn luôn có ý nghĩ xấu xa!”
15
“Lần đầu tiên nhìn thấy em bên đường, anh đã có những ý nghĩ xấu xa, chỉ muốn biến em thành của riêng anh”
“Nhưng em còn quá trẻ, cũng quá nhút nhát... anh sợ làm em sợ hãi bỏ chạy.”
“Tô Noãn Noãn, bây giờ em không còn cơ hội trốn thoát nữa!”
Nụ hôn ấm áp rơi trên mặt tôi, nhẹ nhàng từng chút, đến khi chạm vào môi tôi.
Tâm trí tôi trở nên hỗn loạn. Không thể nào... sao có thể…
Sao anh ấy lại…
Bùi Mục Dã khẽ tách ra, khóe mắt nhuộm hồng, cực kỳ quyến rũ.
“Anh đã quyến rũ em rõ ràng đến vậy, em còn chưa nhận ra sao?"
Ai lại tự ý cởi áo ngay trước mặt người ngoài chứ?
Ai lại để một cô gái tùy tiện vào phòng ngủ của mình, còn dễ dàng tìm thấy bức thư tình đã bị cất giấu từ lâu?
Anh đứng trước mặt tôi trực tiếp thổ lộ: “Tô Noãn Noãn, anh thích em!"
Nhưng cô ấy quá nhát gan, năm năm trước, vì một lời trêu chọc của bạn cùng lớp, liền thu mình vào thế giới riêng, không chịu bước ra ngoài.
Thú nhận trực tiếp sẽ chỉ khiến cô ấy sợ hãi. Chỉ có thể từng bước dẫn dụ con mồi.
Lẽ ra anh định kiên nhẫn hơn, nhưng cô ấy lại nói mình đã có bạn trai? Lại còn nắm tay người khác ngay trước mặt anh?
Kế hoạch dụ dỗ sụp đổ ngay lập tức, anh không thể chờ đợi thêm nữa.
Vậy nên anh bắt đầu thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình, thậm chí sẵn sàng làm tiểu tam nếu không thể có được cô.
Cho đến buổi tiệc hôm ấy, phát hiện người đàn ông đó không phải bạn trai cô ấy, chỉ là một cái cớ cô tạo ra để né tránh anh.
Tuyệt! Không cần làm tiểu tam!!!
Tô Noãn Noãn, em không còn đường trốn nữa đâu!
“Noãn Noãn, nếu em không muốn, hãy đẩy anh ra nhé!”
Bùi Mục Dã thì thầm bên tai tôi, lần nữa hôn xuống.
Pháo hoa đêm giao thừa nổ tung ngoài cửa sổ, rực rỡ và chói lóa.
“Noãn Noãn, còn đồ ăn không? Tớ đói!”
Giọng của Niệu Niệu bất ngờ vang lên.
Tôi giật mình, vô thức đẩy Bùi Mục Dã ra.
Nhưng anh không nhúc nhích.
Anh vẫn đè tôi trên ghế sofa, nhướng mày nhìn tôi, ánh mắt như thể đang nói: Thật sự muốn đẩy anh ra sao? Nhưng dù có đẩy, anh cũng sẽ không rời đi.
Tôi hơi hoảng, hạ giọng nói: “Niệu Niệu chuẩn bị xuống đấy!”
“Ồ, vậy thì sao?”
Bùi Mục Dã thản nhiên, thậm chí còn hạ giọng trêu chọc, khẽ mổ lên môi tôi vài lần nữa.
“Xấu hổ không phải chúng ta mà là người khác!”
Một lúc sau, Niệu Niệu: “Ừm… em để nhà lại cho hai người, em đi nhé?”
(Tội chị tôi bị thồn cẩu lương a! QvQ)