Nồi Sắt Hầm Thiên Kiếp

Chương 56



Tần Uyển tháo sợi dây Hồ A Ngốc đang đeo trên người xuống, đeo lên vai mình, lại thấy nó vì để đeo củi mà đã vứt bỏ hết thịt cá hun khói trên người, ánh mắt không khỏi khựng lại. Nàng dặn dò: 

 

"Lát nữa chúng ta phải leo vách đá, sẽ tốn rất nhiều thời gian, giữa đường cần bổ sung thể lực, ngươi lát nữa đi ngang qua chỗ cửa khe núi chúng ta vứt đồ, nhớ nhặt một ít thịt cá hun khói."

 

Nàng ôm củi trong lòng, kéo củi phía sau, đến dưới khe núi, lại ngẩng đầu đ/ánh giá khe núi. Khe núi rất dốc, nhưng không hoàn toàn thẳng đứng như tường, có chỗ đá nhô ra, có chỗ lại lõm vào, ước tính bằng mắt thường, sai số tổng thể không quá một thước.

 

Nhưng đối với thể hình của ba đứa chúng mà nói, cũng giống như người lớn đối mặt với sai số tương đương với chiều cao của mình. Leo lên rồi, đi xuống chỉ càng khó hơn. Nếu gặp phải khoảng cách quá rộng, chỗ mà củi mang theo không thể kẹt được, sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nang mà không lên được, không xuống được.

 

Tần Uyển quan sát kỹ lưỡng, chọn một chỗ hẹp nhất. Khe núi đó, chỗ rộng nhất không quá nửa mét, chỗ hẹp nhất chỉ khoảng một thước, nhưng với thể hình của bọn chúng, hoàn toàn không cần lo lắng bị mắc kẹt. Còn về củi, lần này nàng lấy toàn bộ củi dài nửa mét, kẹt vào chỗ rộng nhất là đủ.

 

Còn chỗ hẹp, chỗ nào có thể bám được thì dùng tay bám, chỗ nào không bám được, thì bẻ gãy củi rồi kẹt vào. Leo núi, sợ nhất là trượt té, phải có dây an toàn. Tần Uyển bảo Hồ Tứ và Hồ A Ngốc nghỉ ngơi tại chỗ, lại quay lại chạy một chuyến, lấy thêm một ít dây thừng, buộc ba chúng vào chung một sợi dây.

 

Trên một sợi dây dài chưa đến sáu thước, buộc ba Tiểu Hồ Ly. Ai đó lỡ trượt chân, còn có thể kéo nhau lại một chút, hoặc... cùng nhau rơi xuống. Dù sao bây giờ cũng là châu chấu trên cùng một sợi dây, hoặc là cùng nhau leo lên, hoặc là cùng nhau bỏ mạng ở đây. 

 

Không leo, ở một nơi nhỏ bé như vậy, môi trường sinh tồn khắc nghiệt như vậy, cũng chỉ là chờ ch/ết mà thôi. Tần Uyển buộc chặt củi nàng mang theo, ánh mắt lại nhìn vào cái Nồi Sắt, tiếc quá không nỡ vứt đi. Nàng lại nhìn về phía khoảng cách phải leo lên trên đỉnh đầu: 



 

“Có vẻ có thể dựng Nồi Sắt lên kéo theo, đợi đến khi leo mệt, còn có thể đặt nó nằm ngang làm chỗ dừng chân tạm thời nghỉ ngơi. Nếu không, leo đến giữa chừng, mệt rồi, chỉ có vài thanh củi không chắc chắn làm chỗ đứng, chợp mắt một cái là có thể trượt xuống.”

 

Khoảng cách cao như vậy, tuyệt đối không thể leo lên hết trong một ngày rưỡi. Leo vách đá, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, không thể một hơi leo lên đến đỉnh, phải cân nhắc giữa đường nghỉ ngơi và bổ sung thể lực như thế nào.

 

Nhưng Nồi Sắt quá nặng, mang theo nó, lại là một gánh nặng lớn. Tần Uyển thì muốn tốn thêm thời gian, nhét đầy cành cây vào vách đá này, rồi leo lên như leo thang, nhưng cành cây không đủ, ngay cả dây thừng se bằng vỏ dây leo cũng cực kỳ có hạn.

 

Nàng quan sát kỹ lưỡng địa hình vách đá, ước tính trước trong lòng những chỗ cần leo, chuẩn bị sẵn cành cây có độ dài tương ứng. Không có thước đo, ước tính bằng mắt thường và khoảng cách củi bẻ ra không thể chính xác tuyệt đối, do đó khi nàng bẻ gãy cành cây, cố ý để dài hơn một chút. 

 

Cành cây dài hơn một chút không sao, hơi nghiêng một chút cũng có thể kẹt lại, nhưng nếu ngắn, sẽ rơi xuống. Củi đã chuẩn bị đủ, Tần Uyển lại chạy đến chỗ cửa khe núi vứt thịt cá khô, mang về lượng thức ăn đủ cho hai bữa.

 

Chúng ăn no bụng, ngủ một giấc, tỉnh dậy lại ăn một chút đồ, giải thích rõ ràng các bước leo núi tiếp theo cho Hồ Tứ và Hồ A Ngốc, bắt đầu leo lên. Tần Uyển mang theo cành cây đi đầu tiên. Hồ A Ngốc ở giữa editor:bemeobosua. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nó nhỏ nhất, ở hình dạng Hồ Ly, tứ chi ngắn ngủn, không có khả năng leo trèo, bám víu, muốn lên, phải hoàn toàn dựa vào Tần Uyển dùng dây thừng kéo nó. Để nó ở giữa, vạn nhất trượt té, còn có Hồ Tứ ở phía sau đỡ.

 

Nhiệm vụ của Hồ Tứ cũng cực kỳ nặng, nó không chỉ phải kéo cái Nồi Sắt lớn, mà còn phải sau khi leo lên, kéo cành củi buộc phía sau đưa cho Tần Uyển. Cành cây không đủ, chỉ có thể tái sử dụng. Tần Uyển đứng dưới đất, trước hết kẹt một đoạn cành cây nằm ngang vào giữa vách đá.



 

Cành cây hơi dài hơn một chút, khiến vị trí nó kẹt hơi nghiêng, nàng thử dẫm lên, cành cây lại lún xuống một chút, rồi kẹt chặt. Tần Uyển đứng trên cành cây, lại kẹt cành cây thứ hai ở độ cao vừa đủ để thân hình nhỏ bé của nàng bước lên một bước.

 

Kẹt chắc chắn xong, trước hết bước một chân lên, thấy quả thực đã vững, lại bước chân thứ hai lên, dẫm chắc chắn, lại bắt đầu gác cành thứ ba, thứ tư, thứ năm… Vì thân hình thực sự quá nhỏ bé, khoảng cách giữa các bậc thang cành cây làm ra, chỉ khoảng chưa tới một thước. Hồ A Ngốc nhìn khoảng cách giữa các cành cây, lại ngẩng đầu nhìn độ cao của vách đá: 

 

“Cái này phải leo đến bao giờ?”

 

Nó nhìn lên khe núi lộ ra một chút bầu trời trên đỉnh đầu, trong đêm tối, có hai ngôi sao xuất hiện phía trên khe núi, như thể bầu trời đầy sao ngay trước mắt. Trong kết giới không thể truyền tống, muốn đi ra ngoài, hoặc là leo ra khỏi khe hở kết giới này, hoặc là nín thở lặn ngược dòng bơi ra khỏi sông ngầm dưới lòng đất.

 

Đoạn cửa ra của sông ngầm còn xiết hơn đoạn ra khỏi hang băng nhiều, nó đã bơi nhiều lần đều bị nước sông cuốn ngược trở lại. Bị mắc kẹt ở bãi sông này một thời gian, hoàn toàn phải dựa vào ăn cá Nguyệt Hoa Linh để cầm cự, khó khăn lắm mới có cơ hội rời đi, thực sự không muốn bỏ qua.

 

Tần Uyển đã cắm hết mười cành cây mang theo lên, quay đầu lại liền thấy Hồ A Ngốc đờ đẫn nhìn chằm chằm bầu trời, dùng sức kéo sợi dây buộc dưới nách nó, gọi: 

 

"A Ngốc, ta kéo ngươi lên."

 

Hồ A Ngốc nghe thấy cái tên A Ngốc thì muốn nhe răng, nghĩ đến sự chăm sóc của Tần Uyển đối với nó, nhịn xuống, âm thầm áp sát vách đá đặt chân trước lên cành cây, chân sau dùng sức đạp vào vách đá bò lên.

 

Tần Uyển đứng trên cành cây, kéo dây thừng nhấc lên, phối hợp với Hồ A Ngốc đạp chân dùng sức, không tốn nhiều sức đã kéo Hồ A Ngốc lên. Hồ A Ngốc đứng trên cành cây thấp hơn Tần Uyển một bậc, áp sát vào tường, nhường tối đa khe hở, để lại vị trí cho việc vận chuyển Nồi Sắt.

 

Hồ Tứ trước hết ném sợi dây buộc Nồi Sắt cho Tần Uyển. Tần Uyển kéo dây thừng nhấc nồi, Hồ Tứ đẩy nồi, hai người cùng hợp sức đẩy Nồi Sắt lên xong, Hồ Tứ mới dẫm lên bậc thang cành cây bò lên.

 

Hồ Tứ bước lên một bậc thang, liền quay lại thu một cành cây, đưa cho Tần Uyển. Sau khi nó lên đến nơi, Tần Uyển liền dùng cành cây thu hồi, tiếp tục làm bậc thang đi lên. Hiệu suất leo vách đá kiểu này chậm đến mức đáng kinh ngạc, chậm như rùa bò, nhưng đã là cách an toàn nhất, tiết kiệm sức nhất mà Tần Uyển có thể nghĩ ra.

 

Mặc dù vậy, cũng khó tránh khỏi có lúc trượt chân.May mà cành cây được gác dày đặc, một chân trượt xuống, vẫn có cành cây dưới chân làm chỗ đứng hoặc vướng vào dây thừng, cộng thêm mọi người buộc chung một sợi dây, có thể kéo nhau, cũng coi như có kinh nhưng không hiểm, nhưng cũng dọa chúng sợ hãi không ít.