Tần Uyển càng lúc càng cẩn thận hơn khi làm bậc thang. Chúng leo được khoảng mười mét, thì đều đã mệt, lại kiên trì leo lên thêm một chút, đến chỗ vách đá nhô ra có thể kẹt vững cái nồi.
Tần Uyển trước hết gác vài cành cây nằm ngang, đặt thêm một lớp bảo vệ dưới cái nồi, lại gác thêm vài bậc thang phía trên, để mình có chỗ đứng, lúc này mới kéo Hồ A Ngốc đến bên cạnh, để tránh khi vận chuyển nồi đụng vào nó.
Sau đó nàng và Hồ Tứ hợp sức vận chuyển cái nồi lên, gác xong, trước hết để Hồ A Ngốc có thân hình nhỏ nhất chui vào nồi, ngồi ở chính giữa, giữ thăng bằng tốt, Tần Uyển và Hồ Tứ lúc này mới từ đầu kia áp sát vách đá cẩn thận bò vào.
Hai Tiểu Hồ Ly hình người, một Tiểu Hồ Ly hình dạng Hồ Ly, ba đứa mắc kẹt giữa vách đá, chen chúc trong một cái nồi, sợ hãi lo lắng. Tuy nói, cảm giác cái nồi đã kẹt vững rồi, nhưng lỡ như thì sao? Lỡ như đang ngủ trở mình, làm cái nồi bị nghiêng, rồi lại lật, ba đứa chúng sẽ cùng nhau rơi xuống.
Tần Uyển nghĩ không ổn, lại buộc sợi dây trên người mình vào cành cây phía trên, buộc cả hai tai Nồi Sắt lại. Chúng ăn một ít thịt cá khô mang theo, Tần Uyển lại không nhịn được, khẽ nói:
"A Ngốc, tuy ngươi trông có vẻ ngây ngô, nhưng thực sự không giống Tiểu Hồ Ly. Mẹ ta khi m.a.n.g t.h.a.i chúng ta, đã ăn quả Khai Khiếu, khi chúng ta nhỏ như ngươi, cũng chỉ biết ăn, ngủ, chơi. Tiểu Hồ Ly bình thường khi lớn bằng chúng ta, lại cái gì cũng không hiểu."
Hồ Tứ nghe vậy thò đầu nhìn Hồ A Ngốc, kinh ngạc hỏi:
"A Ngốc, mẹ ngươi khi m.a.n.g t.h.a.i ngươi cũng ăn quả Khai Khiếu à?"
Tần Uyển và Hồ A Ngốc cùng quay đầu nhìn Hồ Tứ. Tần Uyển thầm nghĩ:
"Tứ tỷ, cái cách suy nghĩ này của tỷ, không biết nên nói là độc đáo hay là ngây thơ."
Hồ A Ngốc thầm nghĩ:
Quả nhiên đã nhìn ra rồi. Nó đáp lại:
"Cũng thế thôi."
Rồi bổ sung trong lòng:
"Ngươi một đứa không giống Tiểu Hồ Ly, còn dám nói ta không giống Tiểu Hồ Ly."
Nó lại nói với Hồ Tứ:
"Mẹ ta ăn hai quả Khai Khiếu."
Hồ Tứ lập tức ngưỡng mộ:
"Mẹ ta chỉ ăn nửa quả, nửa quả còn lại cho cha ta ăn rồi."
Tần Uyển đầy bụng bí mật, tự nhiên cũng không tiện đi bóc mẽ bí mật của người khác, nói với Hồ A Ngốc:
"Ta coi như mẹ ngươi khi m.a.n.g t.h.a.i ngươi đã ăn hai quả Khai Khiếu đi."
Ngươi cũng đừng hỏi thăm ta tại sao không giống một Tiểu Hồ Ly bình thường nữa. Hồ A Ngốc nghe ra ý chưa nói hết của nàng, "Ừm" một tiếng, trên mặt đạt được sự đồng thuận. Cả A Ngốc và Tần Uyển đều có chung suy nghĩ rằng:
“Hiện tại ba đứa bọn chúng là đang buộc chung một sợi dây, không cần ai phải đề phòng ai, đồng lòng hợp sức thoát hiểm quan trọng hơn.”
Mọi ngờ vực giữa hai bên đã được giải quyết, chúng ăn no bụng, ngủ một giấc, tỉnh dậy lại ăn chút đồ, rồi tiếp tục leo lên. Leo vách đá cực kỳ tốn thể lực, đói rất nhanh, thức ăn tiêu hao cũng cực kỳ nhanh.
Tần Uyển để tránh việc thức ăn cạn kiệt giữa chừng khi leo, bắt đầu kiểm soát khẩu phần ăn từ bữa thứ ba, rồi kết hợp với thuật thôn tức thổ nạp hấp thu linh khí để bổ sung thể lực. Hồ A Ngốc và Tần Uyển đã bóc mẽ bí mật của nhau, cũng không giấu giếm nữa, thấy hai người bọn họ thôn tức thổ nạp, hỏi:
"Phương pháp tu luyện của hai ngươi là ai dạy?"
Tần Uyển thấy vẻ mặt chê bai của Hồ A Ngốc, thầm nghĩ:
"Lẽ nào phương pháp tu luyện có vấn đề?"
Hồ Tứ thì trả lời:
"Mẫu Thân ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Uyển liếc nhìn Hồ Tứ, thầm nghĩ:
"Ngươi là thế, ta thì không."
Phương pháp tu luyện thôn tức thổ nạp của nàng, là dựa trên lý thuyết tu luyện mà nàng có được từ những cuốn tiểu thuyết tu tiên mà nàng đã đọc ở kiếp trước, nàng chính là phân tích tổng hợp tất cả công pháp tu tiên của các tu tiên giả trong nhiều tiểu thuyết khác nhau rồi kết hợp với thực hành mà mày mò ra editor:bemeobosua.
Cái mà Hồ Yêu ở thế giới này gọi là thôn tức thổ nạp thực chất chính là công pháp Luyện Khí mà nàng học được thông qua việc đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên, tuy không chắc chắn nhưng nàng nghĩ nó dù có khác thì cũng không khác nhau là mấy. Phương pháp tu luyện này, nói ra thì thật vô lý, nhưng việc chuyển sinh là không thể nhắc đến. Nàng nói:
"Ta là khi hấp thu linh khí Nguyệt Quang vào đêm Nguyệt Luân, mơ mơ màng màng, trong đầu hiện ra một bức tranh..."
Nàng kể lại phương pháp tu luyện của con Hồ Ly đứng trên đỉnh núi hướng về Nguyệt Luân hấp thu linh khí cho Hồ A Ngốc nghe, hỏi:
"Xin có gì chỉ giáo?"
Hồ Tứ kinh ngạc nhìn Hồ A Ngốc, rồi lại nhìn Tần Uyển, khẽ hỏi:
"Nó biết nhiều hơn chúng ta sao?"
Tần Uyển nói:
"Mẫu Thân nó đã ăn hai quả Khai Khiếu."
Hồ Tứ lập tức bị thuyết phục. Hồ A Ngốc nói:
"Ngươi thôn tức thổ nạp đang sử dụng phương pháp tu luyện của yêu thú chưa khai trí trong rừng núi, không phải của Nguyệt Hồ tộc."
Nó chỉ vào vị trí khí xoáy ở bụng Hồ Tứ, nói:
"Đây là Tử Phủ, nhân loại gọi là Đan Điền, là nơi chứa khí. Ngươi nhắm mắt lại, nín thở tĩnh tâm, xem có thể nhìn thấy một viên châu nhỏ phát ra ánh trăng mờ ảo trong Tử Phủ hay không."
Hồ Tứ vẫn làm theo. Tần Uyển hỏi:
"Nếu nhìn thấy thì sao?"
Hồ A Ngốc nói:
"Đó là Nội Đan của Nguyệt Hồ, sau khi tu luyện ra Nội Đan, liền dùng Nội Đan hấp thu linh khí."
Tần Uyển suy ngẫm lời Hồ A Ngốc nói, lập tức khoanh chân ngồi thiền, nín thở ngưng thần, liền cảm thấy Nội Đan giống như tay chân của mình, trở thành một phần mà mình có thể tùy ý thao túng.
Tâm niệm của nàng khẽ động, Nội Đan vốn đang lơ lửng yên lặng trong khí xoáy liền bay ra ngoài khí xoáy, ngay sau đó lại bị khí xoáy đang quay kéo lại, đi theo xoáy nước rồi trở về chính giữa xoáy nước.
Nàng theo tần suất quay của xoáy nước, xoay chuyển Đan Điền, liền thấy ánh Nguyệt Hoa nhạt nhẽo phóng ra, hòa quyện vào xoáy nước, cảm giác như có một bàn tay vô hình khuấy động có quy luật trong nước.
Việc bàn tay vô hình khuấy động làm xoáy nước càng lúc càng lớn, lực hút càng lúc càng lớn, cuối cùng tạo thành một khí xoáy đường kính hơn trượng tụ tập linh khí trôi nổi xung quanh vào trong Đan Điền.
Phạm vi nàng vốn có thể hấp thu linh khí chỉ khoảng ba trượng, đổi sang phương pháp này, phạm vi hấp thu trực tiếp mở rộng đến hơn mười trượng, và không còn xuất hiện tình trạng linh khí dẫn vào cơ thể quá nhiều, dẫn đến không hấp thu được, mà bị tràn ra ngoài nữa.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là, Linh Khí màu hoàng kim cực kỳ hiếm hoi trong rừng núi, ở đây lại có. Hồ Tứ làm theo lời Hồ A Ngốc nói, đang tìm viên châu phát sáng ở Tử Phủ trong bụng, đột nhiên không khí xung quanh cuồn cuộn, khiến khí lưu trong bụng nó cũng cuồn cuộn theo.
Ngay sau đó liền thấy các đốm sáng nhỏ đủ màu tranh nhau bay vào khí xoáy, kinh ngạc đến mức nó mở mắt ra, vừa định nói cho Tần Uyển nghe cảnh tượng kỳ diệu này, liền thấy Tần Uyển toàn thân phát ra ánh sáng trắng mờ ảo, tạo thành một vòng hào quang Nguyệt Hoa xung quanh, chiếu vào người ấm áp dễ chịu vô cùng.
Có Nguyệt Hoa kìa! Hồ Tứ lập tức biến thành hình dạng Hồ Ly, vừa bày ra tư thế hấp thu Nguyệt Hoa, liền nghe Hồ A Ngốc nói:
"Tọa thiền, dẫn khí nhập thể."