Nồi Sắt Hầm Thiên Kiếp

Chương 62



Tần Uyển đã nhìn ra. Lúc nàng mới đến Hồ Sơn, Thương Sơn Tông đã vào đông, sắp phong sơn vì tuyết lớn rồi. Trôi qua lâu như vậy, Hồ Sơn không hề có chút thay đổi khí hậu nào, cộng thêm bấy nhiêu năm, những đệ tử tiên môn tiến vào Thương Sơn Tông lịch luyện đều không phát hiện ra Hồ Sơn, đã rất nói lên vấn đề. Nàng suy nghĩ một chút, hỏi: 

 

"Sư phụ, tại sao mùng một cũng có thể hấp thu Nguyệt Quang?"

 

Tử trưởng lão nói: 

 

"Hồ Sơn được nối liền với Hộ Sơn Đại Trận của Thương Sơn Tông, trong Hộ Tông Đại Trận có một Nguyệt Luân do Nội Đan Nguyệt Hồ cảnh giới Địa Tiên hóa thành, ánh Nguyệt Hoa của mùng một là đến từ đó."

 

Nhắc đến chuyện này, bà không khỏi thở dài thườn thượt, nói: 

 

"Nghe Điện chủ nói, là Tông chủ Thương Sơn Tông đã hãm hại Điện chủ Hồ Điện lúc bấy giờ của chúng ta, cướp đi Nội Đan của bà ấy, dùng để lấp vào Hộ Sơn Đại Trận. Nếu không phải Điện chủ bản lĩnh thông thiên, liều ch/ết trốn về, e rằng toàn bộ xương cốt của bà ấy cũng bị tên trộm đó lấy đi luyện thành Địa Tiên cảnh Pháp Bảo."

 

Tần Uyển kinh ngạc: 

 

“Hồ Điện nằm trong địa phận Thương Sơn Tông, là một ngọn núi của Thương Sơn Tông phải không? Lại bị Tông chủ Thương Sơn Tông hãm hại Điện chủ Hồ Điện? Thương Sơn Tông là bị diệt vong vì nội chiến sao?”

 

Tử trưởng lão cúi đầu nhìn Tần Uyển đang đi bên cạnh, dặn dò: 

 

"Tần Uyển, ngươi là Lôi Hồ, bây giờ đã có Lôi Cốt, đối với Nhân tộc mà nói, xương cốt của ngươi là vật liệu luyện khí cực phẩm, sau này gặp Nhân tộc, hãy tránh xa ra. Hồ tộc chúng ta ch/ết trong tay Nhân tộc, quá nhiều, quá nhiều rồi."



 

Tần Uyển "Ừm" một tiếng, nói: 

 

"Con biết rồi." 

 

Nàng kiếp trước là người, còn hiểu rõ Nhân loại hơn Hồ tộc. Nàng nhận thấy tâm trạng sư phụ không tốt, không hỏi thêm chuyện gì khác, kéo sư phụ giúp đỡ xách nước hầm thịt. Không còn cách nào, ba Tiểu Hồ Ly bị giới hạn về chiều cao, muốn dùng đỉnh để hầm thịt, vẫn phải nhờ sư phụ giúp đỡ.

 

Có Nồi Sắt, nấu ăn tiện lợi hơn nhiều. Nước ở đây chất lượng tốt, cá sông không có mùi bùn đất, thịt cá tươi non, dù thiếu gia vị, chỉ là hấp, luộc, cũng vô cùng ngon. Tần Uyển trước hết nấu một chút canh cá phi lê, rồi lại làm một chút cá hấp thanh đạm. 

 

Cá được thêm vào một loại thực vật không biết tên mà nàng hái trong rừng, thơm đến mức Hồ Tứ và A Ngốc ăn mà không ngẩng đầu lên. Tử trưởng lão ăn đồ ăn do đồ đệ nhà mình làm, phát hiện món này ngon hơn nhiều so với đồ ăn bà tự nướng bằng Lôi.

 

Nó không cháy không khét, hương vị tươi non, thịt cá hòa quyện với mùi vị linh dược, lại không mất đi sự phân tầng hương vị, khi ăn vào miệng có cảm giác vị giác bùng nổ cực kỳ ngon. Ba Tiểu Hồ Ly ăn no căng bụng, Tử trưởng lão bao trọn hết số cá còn lại, không còn sót một miếng thịt nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ăn uống no say, ba đứa chúng trước hết cuộn tròn trong ổ củi ngủ một giấc, rồi lại dậy đi làm lại cái bẫy bắt cá. Tần Uyển kiểm tra hang động, thấy những thứ trong hang động lúc rời đi bày biện như thế nào, lúc quay lại vẫn y nguyên như vậy editor:bemeobosua.

 

Điều này chứng tỏ những tiểu Hồ Ly mới nhập môn khác không mấy động đến đồ đạc trong hang động học đường, chỉ có mấy đứa chúng coi nơi này như nhà. Cứ ở mãi trong học đường cũng không hay, vẫn phải có nhà riêng của mình.

 

Tần Uyển dẫn Hồ Tứ và A Ngốc, lại gọi cả Tử trưởng lão, quay lại bên bờ suối nơi trước đây định xây nhà. Ngày đầu tiên xây nhà đã xảy ra chuyện, hình như không được may mắn cho lắm. Nhưng nơi này vẫn là một nơi tốt, ở đây, lỡ sau này Phụ Mẫu và Huynh Tỷ quay về, mọi người vẫn có thể đoàn tụ. 

 

Nếu đổi chỗ khác, bọn họ rất có thể sẽ không biết phải tìm nàng ở đâu, hoặc lười tìm luôn. Tần Uyển nhờ Tử trưởng lão giúp đỡ, cùng với Hồ Tứ, trước hết dựng hai cái lều trại kiểu mái vòm. Một cái lều lớn và một cái lều nhỏ, cái lớn là cho Tử trưởng lão ở, cái nhỏ là cho ba đứa chúng ở.

 

Lông của Tiểu Hồ Ly không quá dày, ngủ một mình, dù có đệm cỏ khô lót, ban đêm vẫn sẽ lạnh, chen chúc vào nhau sưởi ấm lẫn nhau, giữ ấm chống rét. Tử trưởng lão bản lĩnh đầy mình, chẻ củi, đẽo gỗ không thành vấn đề.

 

Các tấm ván gỗ, cột gỗ mà bà đẽo ra, không chỉ mặt cắt gọn gàng, mà còn dùng Lôi lực gi/ết ch/ết hết côn trùng, trứng côn trùng bên trong, dùng để xây nhà không lo bị mối mọt. Trong núi ẩm ướt, mặt đất quanh năm ẩm ướt đặc biệt thích hợp cho rêu xanh phát triển, nếu trực tiếp làm ổ trên đất, hơi ẩm rất nhanh sẽ làm ổ cỏ bị ẩm, ngủ không giữ ấm được.

 

Có Tử trưởng lão ở đây, lại ở gần rừng cây, Tần Uyển không cần lo lắng về vật liệu gỗ, nhân công, thế là xây nhà sàn kiểu nhà gỗ nhỏ. Ba đứa chúng đều nhỏ, tính theo tuổi trưởng thành của Linh Hồ, Yêu tộc, xây nhà cao một thước cũng đủ cho chúng ở vài chục năm mới cần thay đổi. 

 

Do đó, căn nhà được xây dựng nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn từ xa, người không biết rất có thể sẽ nhầm thành nhà ch/ó. Tần Uyển lại trồng thêm một ít hoa cỏ đẹp đẽ trước nhà, trang trí một chút, điểm xuyết trông như ngôi nhà của tiểu tinh linh trong núi.

 

Đã có nhà gỗ nhỏ để ngủ nghỉ, tự nhiên còn phải có nhà bếp nhỏ để nấu ăn. Nàng nhờ Tử trưởng lão giúp xây bếp lò, rồi cùng Hồ Tứ dùng cành cây làm hàng rào rào quanh sân, còn lát đá vụn cho mặt đất bằng phẳng, lại làm thêm vài bồn hoa nhỏ trong sân, trồng những loại cây đẹp đẽ, miễn cưỡng tạo ra được hình dáng của một ngôi nhà.

 

Trong lúc bận rộn, chớp mắt một cái, một tháng thời gian đã trôi qua. Tử trưởng lão ngoài việc dạy học cho đệ tử ngoại môn vào hai ngày mùng hai và mười sáu hàng tháng, mỗi ngày còn dành thêm một canh giờ để dạy bản lĩnh cho Tần Uyển, Hồ Tứ và A Ngốc đi theo nghe ké.

 

Chúng bắt đầu từ việc học nhận mặt chữ, biết chữ cơ bản nhất. Nếu là học đại trà, chỉ cần nhận biết một số chữ đơn giản, biết một số kiến thức thông thường là được. Yêu cầu của Tử trưởng lão đối với Tần Uyển là: 

 

"Ta là Tộc trưởng Tử Hồ tộc, lại là Trưởng lão Lôi Điện, ngươi là đồ đệ của ta, tự nhiên không giống đệ tử ngoại môn, không chỉ phải học chữ của Yêu tộc, mà còn phải học chữ của Nhân tộc."

 

Tần Uyển không muốn làm mù chữ, rất vui vẻ học. A Ngốc hứng thú kém với việc học, thường xuyên trốn học tự mình chui vào rừng không biết bận rộn làm gì, Tử trưởng lão không quản nó. Thời gian học ít, Tần Uyển có rất nhiều thời gian để lo việc riêng của mình.

 

Thời gian biểu hàng ngày của nàng là buổi sáng học bài, tu luyện, buổi trưa ăn cơm, ngủ trưa, buổi chiều tự do hoạt động. Đôi khi sẽ vào núi bắt thỏ, đôi khi sẽ ra sông vớt cá, vô cùng tự tại. Tần Uyển không muốn ngày nào cũng phải vào núi tìm rau dại, săn bắn, liền muốn mở vườn rau bên ngoài hàng rào, tự mình trồng rau nuôi thú, giải quyết vấn đề thức ăn.

 

Thỏ, chuột thả nuôi ngoài tự nhiên, dễ trở thành thức ăn cho các loài động vật hoang dã khác, khoanh một khu vực, nuôi nhốt lại, tỷ lệ sống sót tăng lên, thức ăn tự nhiên càng được đảm bảo. Nếu không đi săn, chỉ riêng việc tìm con mồi thôi cũng phải chạy mất nửa ngày, với thân hình và tốc độ hiện tại của nàng, hầu hết thời gian còn không bắt được.