Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1199: Rượu hợp cẩn



Vào tân phòng, Cố Vân Đông được dẫn đến ngồi trên giường cưới.



Bên tai truyền đến tiếng la hét của mọi người: “Gỡ khăn voan, tân lang mau gỡ khăn voan đi.”



Trong tay Thiệu Thanh Viễn lập tức có người nhét cho một cây gậy như ý, anh nắm lấy nó, trong lòng vô cùng căng thẳng.



Bên tai truyền đến những lời chúc mừng và thúc giục của bà mối, không biết ai đã đẩy anh một cái, Thiệu Thanh Viễn đột nhiên bước lên một bước, đứng yên trước mặt Cố Vân Đông.



Anh từ từ hít sâu một hơi, đặt cây gậy vào dưới tấm khăn voan của nàng.



Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng vén lên.



Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó, Thiệu Thanh Viễn chỉ cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại.



Bên cạnh có người kinh ngạc thốt lên: “Oa, tân nương tử đẹp quá.”



Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Đúng vậy, quá đẹp.



Thiệu Thanh Viễn trước nay chưa từng thấy một Cố Vân Đông xinh đẹp đến nhường này, anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc và ngứa ngáy.



Những người đứng trong phòng thấy vậy đều không nhịn được mà che miệng cười.



Bà mối còn kéo anh một cái, để anh và Cố Vân Đông ngồi cạnh nhau.



Thiệu Thanh Viễn không chớp mắt nhìn nàng, mãi đến khi trong tay có thêm một chén rượu.



Cố Vân Đông mỉm cười, sao lại trở nên ngây ngô vậy?



“Đây là rượu hợp cẩn.” Bà mối cười ha hả nói, “Uống xong chén rượu này, chúc tân lang tân nương trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm, bền lâu mãi mãi.”



Thiệu Thanh Viễn đột nhiên hoàn hồn, nhìn chén rượu trong ly, khóe môi cong lên.



Cố Vân Đông khoác tay anh, hai người cùng ngẩng đầu, uống cạn chén rượu.



“Hay!”



“Chúc tân lang tân nương hạnh phúc mỹ mãn, đầu bạc răng long.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đồng tâm đồng đức, cầm sắt hòa minh.”



Những lời chúc phúc vang lên không ngớt, trong phòng có rất nhiều người, không thể phân biệt được là ai nói.



Vẫn là Mang Văn Hoắc lanh lợi, túi vải treo bên hông vẫn còn đó, ai nói một câu, anh ta liền phát một bao lì xì.



Trong chốc lát, không khí trong phòng càng thêm sôi động.



Thiệu Thanh Viễn thầm thở phào một hơi, vừa định nói với Cố Vân Đông vài câu, không ngờ Liễu Duy lại đột nhiên kéo anh dậy: “Được rồi, được rồi, rượu giao bôi cũng đã uống, đi, chúng ta ra ngoài uống rượu thôi.”



Thiệu Thanh Viễn chỉ kịp nhìn Cố Vân Đông một cái, đã bị Liễu Duy kéo thẳng ra ngoài.



Vì hai nhà ở gần nhau, lại mời những người mà cả hai bên đều quen biết, nên cả sân nhà họ Cố và nhà họ Thiệu đều bày đầy bàn tiệc.



Hầu hết dân làng trong thôn Vĩnh Phúc đều đến, mọi người lúc này đang vô cùng náo nhiệt quây quần bên bàn ăn.



Thiệu Thanh Viễn bị Liễu Duy kéo đến bàn chính, ép anh ăn vài miếng, sau đó liền dẫn anh đi mời rượu.



Hắn đã tính toán cả rồi, lần trước Cố Tiểu Khê thành thân, vì nể nang Thường Nha Nha có thai nên không dám chuốc say quá. Nhưng bây giờ thì khác.



Cố Vân Đông thân thể khỏe mạnh, chạy nhảy tốt, vũ lực lại cao, dù Thiệu Thanh Viễn có say cũng không sao, đến lúc đó Cố Vân Đông chắc chắn có thể trị được.



Liễu Duy tuyên bố, hắn không sợ gì cả.



Hắn vẫy tay với Thiệu Văn: “Mang vò rượu ra đây.”



“Được thôi.” Thiệu Văn hưng phấn xoay người, không bao lâu sau, liền cùng Thiệu Võ mỗi người cầm một vò rượu quay lại.



Liễu Duy cười hì hì với Thiệu Thanh Viễn: “Nào nào, rót đầy cho công tử nhà các ngươi đi.”



Thiệu Văn cầm một chiếc chén, rót đầy tràn.



Liễu Duy bưng chén rượu đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn, người sau lạnh lùng liếc hắn một cái.



Liễu Duy không sợ: “Hôm nay là ngày đại hỷ của ngươi, ngày thường không nể mặt thì thôi, hôm nay mà không uống, chính là không nể mặt vợ ngươi đó. Mọi người nói xem, có đúng không?”



Có người đi đầu, những người khác lập tức hò hét theo.



“Đúng!”