Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn bát rượu, rồi dừng lại trên người Liễu Duy với ánh mắt đầy thâm ý, “Không hối hận?”
“Không hối hận.” Liễu Duy lắc đầu. Dù trong lòng có chút lo sợ, nhưng không sao cả, cho dù sau này có bị Thiệu Thanh Viễn tính sổ thì cũng đáng.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, nhận lấy bát rượu rồi ngửa cổ uống cạn.
“Hay!” Xung quanh vang lên tiếng reo hò cổ vũ.
Liễu Duy cười ha hả, lại bảo Thiệu Văn rót đầy.
Đứng một bên, Mang Văn Hoắc lại ra vẻ đăm chiêu nhìn bát rượu, ngừng một lát, rồi bỗng nhiên nhân lúc Thiệu Văn không để ý, ghé mũi lại gần vò rượu ngửi thử.
Thiệu Văn giật mình, lập tức lùi về sau hai bước, sau đó cười gượng nhìn Mang Văn Hoắc, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Mang Văn Hoắc mỉm cười. Ừm, có mùi rượu thật, nhưng rất nhạt, bên trong còn pha lẫn hương vị khác.
Hắn nghĩ đến thân phận học y của Thiệu Thanh Viễn, liền lập tức hiểu ra.
Sau khi Thiệu Thanh Viễn uống cạn bát thứ hai, Mang Văn Hoắc liền tiến đến gần chàng dưới ánh mắt thấp thỏm của Thiệu Văn, nhỏ giọng nói: “Ngươi làm vậy không được đâu, đó đâu phải là rượu?”
Thiệu Thanh Viễn liếc hắn một cái, không hề có chút chột dạ hay hoảng hốt sau khi bị vạch trần, cũng nhỏ giọng đáp: “Ta rất ít khi uống rượu, tửu lượng kém, dễ say. Lỡ như say rồi, nói năng linh tinh những điều không nên nói, chẳng phải là không hay lắm sao?”
Mang Văn Hoắc: “…” Đây là uy hiếp.
Đúng vậy, Thiệu Thanh Viễn biết không ít bí mật, ví dụ như chuyện nhà họ Đào, chuyện nhà họ Trương, hay mục đích hắn và Tần Văn Tranh vào sâu trong núi. Những chuyện này nếu bị tung ra ngoài, hậu quả sẽ khôn lường, mọi nỗ lực của bọn họ đều sẽ đổ sông đổ bể.
Mang Văn Hoắc không khỏi nghiến răng. Hắn không tin tửu lượng của Thiệu Thanh Viễn kém, rượu phẩm cũng tệ, nhưng… hắn không dám cược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi thầm hít một hơi thật sâu, Mang Văn Hoắc lại nở nụ cười, “Cũng tốt, vẫn là ngươi biết lo xa.”
“Đa tạ đã khen.” Thiệu Thanh Viễn gật đầu, uống cạn bát rượu thứ ba.
Điều khiến Mang Văn Hoắc thấy lạ là thứ này uống vào vậy mà cũng có thể làm người ta đỏ mặt, thật lợi hại.
Liễu Duy không hề phát hiện ra điều gì bất thường. Thiệu Võ đang rót rượu cho những vị khách khác, vò rượu của hắn ta đương nhiên là rượu thật.
Người có hơi đông, nên vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Ở trong tân phòng, Cố Vân Đông cũng có thể nghe thấy giọng nói sang sảng của Liễu Duy. Nàng đang bưng một chén trứng gà nấu đường đỏ mà Đổng Tú Lan vừa mang vào cho.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Trong phòng chỉ có nàng, Đổng Tú Lan và Đồng Thủy Đào. Cố Vân Đông ăn rất chậm, vì trang sức trên đầu có hơi nhiều và nặng.
Nàng định gỡ xuống thì bị Đổng Tú Lan ngăn lại.
“Con cứ ăn từ từ, ăn xong rồi ăn thêm chút cơm lót dạ. Bên ngoài không biết còn ồn ào đến bao giờ mới xong.”
“Cảm ơn thím.”
“Nói gì mà cảm ơn chứ.” Đổng Tú Lan nhìn nàng với vẻ mặt hiền từ, “Có thể nhìn thấy con và Thanh Viễn thành thân, tương lai nắm tay nhau đến già, là tâm nguyện lớn nhất của ta.”
Nói rồi, bà có vài phần xúc động, “Trước kia ta luôn lo lắng Thanh Viễn cả đời này sẽ phải cô độc một mình, cứ thế cô đơn già đi, không có lấy một người bầu bạn. Mãi cho đến khi nó gặp được con, con không để tâm đến những tiếng tăm không tốt của nó, không để tâm nó không cha không mẹ, tính tình lại không dễ gần. Con cùng nó mở cửa hàng, xây nhà. Ta nhìn các con đính hôn, nhìn tình cảm của các con ngày càng tốt đẹp, trong lòng không biết vui đến nhường nào.”
Bà vỗ nhẹ tay Cố Vân Đông, “Con cứ yên tâm, thằng bé Thanh Viễn ta biết rõ, là một đứa tốt. Con đã ở bên nó lúc nó chưa có gì trong tay, tương lai dù nó có thành đạt đến đâu cũng sẽ thương con, yêu con, sẽ không phụ bạc con đâu.”