Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1239: Hàn huyên



Đậu Phụ Khang thấy chàng vẻ mặt không tình nguyện, xua tay: “Thôi, thôi, sau này hãy tính. Đoạn nhị gia còn đang ở bên ngoài chờ ta, ta đi trước đây.”



Chàng ta đứng dậy. Vừa rồi cũng chỉ là đánh trống lảng, thật sự muốn hàn huyên cũng không phải là bây giờ.



Tuy nhiên, chàng vẫn đưa cho Thiệu Thanh Viễn một tín vật: “Anh cầm miếng ngọc bội này, nếu có việc gì thì đến Đậu phủ tìm ta. Ta muốn tìm anh, đến tiệm tạp hóa này là được đúng không?”



“Ừm.”



Đậu Phụ Khang thấy chàng nhận đồ, liền đi ra ngoài: “Vậy ta đi đây, hôm khác đợi anh có thời gian, nhớ đến tìm ta.”



“Tạm biệt.”



Đậu Phụ Khang đi rồi, chỉ là khi ra khỏi tiệm tạp hóa, đã không thấy Đoạn nhị gia đâu.



Hỏi những người vây xem mới biết đầu đuôi câu chuyện, khóe miệng không nhịn được giật giật.



Việc Thiệu Thanh Viễn đá Đoạn nhị gia chàng ta biết, nhưng không ngờ Cố Vân Đông cũng tàn nhẫn không kém, vừa đến đã cho người ném ông ta văng ra ngoài. Lại còn bị thương, trực tiếp bị người ta khiêng đến y quán rồi.



Đậu Phụ Khang cảm thấy đau cả đầu, trầm mặc một lát, lúc này mới đi về phía y quán.



Đến y quán, chàng ta mới đột nhiên nhớ ra – hình như mình đã quên chuyện gì đó?



Lúc đó cùng Thiệu Thanh Viễn vào hậu viện, là để nói chuyện gì nhỉ??



Đậu Phụ Khang nhất thời không nhớ ra, Thiệu Thanh Viễn thì càng quên đến tận chân trời.



Đợi người đi rồi, chàng và Cố Vân Đông mới ra khỏi hậu viện, đi ra phía trước tiệm tạp hóa.



Ba người nhà họ Vu thấy họ đều rất vui mừng. Vừa rồi còn chỉ là tưởng tượng, giờ phút này thấy hai người tay trong tay đi ra, nhìn kỹ lại, quả thật là duyên trời tác hợp, một đôi bích nhân.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Vân Đông mỉm cười giới thiệu thân phận cho nhau, Thiệu Thanh Viễn khẽ gật đầu: “Trước đây nhờ có mọi người, Vân Đông họ mới có thể kịp thời thoát khỏi tai họa ở phủ Khánh An.”



Vu đại gia phất tay: “Con đừng nói vậy, ta chỉ nhắc nhở một câu, vẫn là Vân Đông tự mình có bản lĩnh. Hơn nữa so với những gì con bé giúp ta, chút chuyện đó của ta không đáng để nhắc đến.”



Thiệu Thanh Viễn và Vu đại gia lại có thể nói chuyện khá hợp.



Một bên, Vu Kính thấy vậy, cầm sổ sách của cửa hàng đến đưa cho Cố Vân Đông: “Cố muội tử, muội xem qua sổ sách trước đi. Muội không biết đâu, tiệm tạp hóa của chúng ta buôn bán tốt lắm.”



Cố Vân Đông nhận lấy sổ sách, nhưng chỉ lướt qua hai mắt rồi gấp lại.



Vu Kính khó hiểu.



Cố Vân Đông nói: “Sổ sách ta mang về xem, dù sao cũng không vội.”



Đang nói, Vu Dương Hồng đi tới: “Ta đi mua đồ ăn, nấu một bữa thật ngon. Vân Đông, các con hiện đang ở đâu, có muốn ở lại hậu viện của cửa hàng không?”



Vừa thấy Vu Dương Hồng, Cố Vân Đông liền nghĩ đến người phụ nữ lúc trước, có chút buồn cười.



Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Vu Dương Hồng vẻ mặt khó hiểu: “Sao vậy? Thật ra tài nấu nướng của ta rất tốt, một năm nay đồ ăn trong nhà đều là ta lo. Chợ cũng không xa, ta về nhanh thôi.”



Cố Vân Đông vội lắc đầu, từ chối: “Cơm thì tạm thời không ăn đã, Thủy Đào còn đang chờ ở khách điếm. Nếu lâu quá không thấy chúng ta về, không chừng sẽ lo lắng. Chúng con còn có việc, đi trước đây, hôm khác lại đến ăn cơm.”



“Sao vội vậy?” Vu Dương Hồng nhíu mày, “Lời còn chưa nói được mấy câu.”



Cố Vân Đông gật đầu: “Quả thực là có chút việc gấp. Dù sao mấy ngày này chúng con còn ở lại phủ Vạn Khánh, sẽ có cơ hội gặp mặt. Trước khi đến, cha con còn nhờ con hỏi thăm mọi người đó.”



Lời đã nói đến nước này, ba người nhà họ Vu cũng không tiện giữ họ lại.



Ba người Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông và Thiệu Văn nhanh chóng rời khỏi tiệm tạp hóa.