Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1240: Một thoáng suy tư



Thế nhưng, đi chưa được bao xa, họ liền phát hiện có kẻ đang bám theo phía sau.



Cố Vân Đông khẽ nghiêng người, bóng người phía sau lập tức lẩn vào một con hẻm nhỏ.



Tuy nhiên, chỉ một cái liếc mắt vội vàng như vậy cũng đủ để nàng nhìn rõ.



Đó chẳng phải là người phụ nữ đang tơ tưởng Vu đại bá sao? Lẽ nào cuối cùng cũng biết tiệm tạp hóa có chủ nhân khác, nên muốn đến tìm hiểu tình hình?



Thiệu Thanh Viễn ra hiệu bằng mắt cho Thiệu Văn. Thiệu Văn gật đầu, rồi quay người đi về phía sau.



Người phụ nữ kia còn tưởng mình đã ẩn nấp rất kỹ. Nào ngờ khi vừa định ló đầu ra, liền đột ngột đối diện với gương mặt không chút biểu cảm của Thiệu Văn.



Bà ta lập tức lùi lại hai bước, cười gượng nói: “Ngươi, ngươi cản đường ta rồi.”



Trong tay Thiệu Văn không biết từ lúc nào đã cầm một tấm ván gỗ. Anh ta ở ngay trước mặt người phụ nữ, dùng sức bẻ mạnh.



Một tiếng ‘rắc’ vang lên, tấm ván gỗ gãy làm đôi.



Tim người phụ nữ kia đập thót một cái, sắc mặt lập tức tái nhợt.



Đối mặt với Thiệu Văn, bà ta không còn cái dũng khí và vẻ đanh đá như khi đối mặt với Vu Dương Hồng, chỉ có thể gắng sức nuốt nước bọt.



Giọng nói lạnh lùng của Thiệu Văn vang lên: “Còn theo chúng ta nữa, ngươi có thể thử xem xương cốt của mình có dễ gãy như tấm ván gỗ này không.”



Người phụ nữ mặt mày hoảng sợ, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.



Thiệu Văn đứng yên tại chỗ, đợi đến khi bà ta chạy xa mới cười lạnh một tiếng, rồi quay người đuổi kịp hai người Thiệu Thanh Viễn.



Tuy nhiên, sau phen ồn ào hôm nay, e là Đoạn nhị gia cũng đã để mắt đến họ. Dù Đậu Phụ Khang nói có chàng ta ở đó, nhưng với tính cách hẹp hòi của Đoạn nhị gia, chắc chắn sẽ ngấm ngầm điều tra lai lịch của họ.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn thì không sợ ông ta điều tra, nhưng Đoạn Uyển lúc này đang ở cùng họ, vẫn phải cẩn thận một chút.



Xem ra sau khi trở về, ba người họ tốt nhất nên đổi một khách điếm khác, chỉ để lại Đồng Thủy Đào chăm sóc Đoạn Uyển là được.



“Chuyện của Đoạn Uyển, không nói với Đậu Phụ Khang sao?”



Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: “Nhà họ Đậu dù xuất phát từ nguyên nhân gì, hiện giờ đều đứng về phía Đoạn nhị gia. Tung tích của Đoạn Uyển càng ít người biết càng tốt. Huống chi, tuy ta và Đậu Phụ Khang lúc nhỏ từng hợp tác, nhưng nhiều năm không gặp, chúng ta cũng hoàn toàn không hiểu rõ con người cậu ta.”



Cố Vân Đông suy nghĩ rồi gật đầu, nhưng trong đầu nàng thật ra vẫn luôn quanh quẩn một ý nghĩ.



Lúc này cuối cùng không nhịn được, nàng vẫn nói ra: “Chàng nói xem… cô bé báo tin cho Đậu Phụ Khang năm đó, có thật là con gái của Đoạn nhị gia không? Có thể nào là… Đoạn Uyển không?”



“Hửm?”



“Chàng nghĩ xem, trước đây chúng ta đã thấy kỳ lạ tại sao Đoạn nhị thẩm lại chọn thời điểm mấu chốt này để đối phó với Đoạn Uyển, lại còn dùng thủ đoạn gả cô ấy cho một lão già như vậy. Nếu liên hệ đến việc liên hôn với Đậu phủ, chẳng phải là có thể giải thích được sao? Nếu Đoạn Uyển mới là người cứu người, còn Đoạn nhị gia cố ý để con gái mình mạo danh lừa gạt thì sao?”



Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Thiệu Thanh Viễn cúi mắt: “Nàng nói cũng có lý, nhưng có một điểm không thông. Đậu tham tướng là một người tâm tư kín đáo như vậy, không có khả năng tính sai đối tượng báo ân. Hơn nữa, theo lời Đậu Phụ Khang, cha cậu ta năm đó đã đích thân cảm tạ ân nhân, nói cách khác, ông ấy đã đích thân gặp Đoạn nhị gia.”



Điều này… dường như cũng có lý.



Cố Vân Đông thở dài.



Thiệu Thanh Viễn xoa đầu nàng: “Đừng nghĩ nhiều, hay là về hỏi Đoạn Uyển một chút, có lẽ cô ấy còn nhớ.”



Có lẽ… còn nhớ chăng.



“Ừm, về tìm Đoạn Uyển trước đi. Vừa rồi trước khi ta ra ngoài, cô ấy còn nói hai nha hoàn của cô ấy cũng xảy ra chuyện, không biết cô ấy và La chưởng quỹ đã bàn ra được cách cứu người chưa.”



Mấy người họ tăng nhanh bước chân, chẳng mấy chốc đã đến khách điếm.