Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1260: Huynh muội gặp nhau



Vấn đề của Đoạn Khiêm đã được dàn xếp ổn thỏa, mọi người cũng yên lòng, việc tiếp theo chỉ là chờ hắn trở về.

 

Năm ngày kế tiếp, Đoạn nhị gia vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Đoạn Uyển.

 

Chẳng qua không có chút tiến triển nào, khiến cho Đoạn nhị gia tính tình càng thêm nóng nảy.

 

Sáng ngày thứ năm, vừa ăn sáng xong thì người nhà họ Đậu đã tìm đến cửa, mang theo một tin tốt.

 

Đoạn Khiêm đã trở về.

 

Đoạn Uyển mừng đến nỗi suýt đá văng cả giày, chạy thẳng ra sân, vội vàng hỏi dồn: “Thật sự trở về rồi sao? Hắn thế nào rồi? Người có khỏe không? Đã tỉnh lại chưa?”

 

Người làm kia có chút ngượng ngùng nói: “Cụ thể thế nào thiếu gia không nói rõ, chỉ bảo tiểu nhân đến báo cho các vị, mời các vị trực tiếp qua phủ xem sao ạ.”

 

“Vậy, vậy đi thôi.” Đoạn Uyển nhấc chân định đi ra ngoài.

 

Đi được hai bước, nàng đột nhiên sực tỉnh, vỗ mạnh vào đầu mình một cái rồi vội vàng đi tìm Cố Vân Đông.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Cố Vân Đông nghe tin cũng thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ nàng không định đến Đậu phủ, muốn để hai huynh muội Đoạn Uyển có không gian riêng.

 

Nhưng người làm của Đậu phủ lại nói rằng Đậu Phụ Khang mời họ cùng đến Đậu phủ làm khách.

 

Nàng và Thiệu Thanh Viễn bèn thay y phục, đi cửa sau lên xe ngựa, cả đoàn thẳng tiến đến Đậu phủ.

 

Đậu Phụ Khang đã chờ sẵn ở đó. Đậu tham tướng không có ở nhà, dạo này ông rất bận rộn, Vạn Khánh phủ vẫn còn chút tàn dư rắc rối chưa dọn dẹp sạch sẽ, nên gần như không mấy khi ở nhà.

 

Bởi vậy, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đến Vạn Khánh phủ đã một thời gian mà vẫn chưa từng gặp mặt ông.

 

Đậu Phụ Khang dẫn thẳng họ đến căn phòng nơi Đoạn Khiêm đang ở. Trong phòng, đại phu đang bắt mạch cho hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đoạn Khiêm tạm thời vẫn hôn mê, nhưng tính mạng đã không còn đáng ngại.

 

Ánh mắt Cố Vân Đông dừng lại trên người Đoạn Khiêm. Có lẽ vì khoảng thời gian qua sống không tốt, trông hắn tiều tụy hẳn đi, trên mặt còn có vết sẹo, môi cũng trắng bệch. So với vị công tử phong lưu tuấn tú mà Cố Vân Đông gặp năm ngoái, quả là hai người hoàn toàn khác biệt.

 

Cố Vân Đông thở dài, thấy đại phu đi ra, nàng cũng cùng Thiệu Thanh Viễn ra ngoài.

 

Trong phòng chỉ còn lại Đoạn Uyển, vừa lau nước mắt vừa nắm c.h.ặ.t t.a.y Đoạn Khiêm.

 

Đại phu nói về tình hình của Đoạn Khiêm: “May là vị Đoạn công tử này có chút võ nghệ, lúc rơi xuống sông đã che chở được những chỗ hiểm yếu nên mới không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nội thương khá nặng, cần phải điều dưỡng cẩn thận.”

 

Trước khi từ Khánh An phủ trở về, Đoạn Khiêm đã đi tìm đại phu xem qua, nhưng sau một chặng đường dài bôn ba, vết thương lại nứt ra.

 

Đại phu dặn dò thêm một vài điều cần chú ý rồi mới kê đơn thuốc và rời đi.

 

Khi Cố Vân Đông và hai người kia trở lại phòng thì thấy Đoạn Khiêm đã tỉnh, đang an ủi Đoạn Uyển khóc đến nấc lên.

 

Đoạn Uyển cũng không muốn khóc, nhưng không thể kìm được.

 

Thấy vậy, ba người Cố Vân Đông lại lui ra ngoài, để hai huynh muội họ có không gian riêng.

 

Cuộc trò chuyện kéo dài mãi đến trưa. Khi người làm nhà họ Đậu bưng thức ăn vào, Cố Vân Đông và mọi người mới theo vào.

 

Đoạn Khiêm đã nghe Đoạn Uyển kể lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, sắc mặt có chút sa sầm khó coi.

 

Nhưng khi thấy Cố Vân Đông, hắn lập tức dịu lại, vô cùng cảm kích nói: “Lần này may mà có các vị, nếu không muội muội của ta có lẽ đã không giữ được mạng rồi.”

 

“Đoạn công tử không cần khách sáo như vậy, cửa hàng tạp hóa của chúng ta ít nhiều cũng nhờ huynh quan tâm, mọi người giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.”

 

Đoạn Khiêm bật cười, cửa hàng của Cố gia đâu cần hắn quan tâm gì chứ. Nói cho cùng, lần này hai huynh muội họ đã nợ Cố Vân Đông một ân tình lớn.