Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1261: Cũng liên quan đến Thiệu Thanh Viễn



Thôi, đợi hắn khỏe lại rồi từ từ báo đáp sau, luôn có cơ hội.

 

Đoạn Khiêm lại nhìn về phía Đậu Phụ Khang: “Đại ân của Đậu công tử, Đoạn mỗ xin đa tạ. Sau này nếu có việc gì cần đến Đoạn mỗ, xin cứ việc phân phó.”

 

Đậu Phụ Khang thấy tinh thần hắn vẫn tốt nên cũng không lãng phí thời gian, hỏi thẳng: “Đoạn công tử có biết những kẻ đuổi g.i.ế.c huynh là ai không? Vì sao chúng lại đuổi g.i.ế.c huynh?”

 

Đoạn Khiêm cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Biết.”

 

Mọi người lập tức hứng thú: “Là ai?”

 

“Mười mấy năm trước, có một bọn buôn người lén lút hoạt động giữa các phủ thành lân cận, lừa bán không ít trẻ con. Lúc đó Đoạn gia đã tham gia vào chuyện này, khiến cho bọn buôn người đó bị bắt. Tên cầm đầu bị c.h.é.m ngay tại trận, băng nhóm cũng tan rã. Không ngờ mười mấy năm sau, vợ của tên cầm đầu đó lại tái xuất, còn tra ra được Đoạn gia đã tham gia vào vụ việc năm xưa, nên mới tìm cơ hội ra tay với ta.”

 

Đoạn Khiêm vừa nói vừa thở dài: “Những tin tức này là do ta phát hiện có người theo dõi mình rồi điều tra ngược lại mới biết được. Không ngờ trước lúc đi lại sơ ý trúng kế của người khác, đẩy mình vào cảnh khốn cùng, suýt chút nữa là mất mạng.”

 

Hắn nói xong, ngẩng đầu lên thì thấy mấy người trước mặt đều có vẻ mặt… kinh ngạc.

 

Sao vậy, hắn nói khó hiểu lắm sao? Có vấn đề gì mà họ lại có biểu cảm như thế?

 

Đậu Phụ Khang phản ứng lại đầu tiên: “Huynh nói, những kẻ đuổi g.i.ế.c huynh lần này và bọn buôn người mười mấy năm trước là cùng một nhóm?”

 

Đoạn Khiêm ngẩn người: “Nói đúng ra thì không hẳn. Kẻ cầm đầu bây giờ là vợ của tên cầm đầu năm xưa.”

 

Đậu Phụ Khang hít một hơi thật sâu, không ngờ lại là như vậy.

 

Hắn nắm lấy tay Đoạn Khiêm, cười khổ nói: “Nói như vậy, là chúng ta đã liên lụy huynh rồi.”

 

“Lời này là có ý gì?” Đoạn Khiêm ngơ ngác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Vân Đông bèn chỉ vào Đậu Phụ Khang và Thiệu Thanh Viễn bên cạnh, nói: “Trong số những đứa trẻ bị lừa bán năm đó, có cả hai người họ.”

 

Đoạn Khiêm sững sờ, ngay cả Đoạn Uyển cũng không thể tin nổi. Chuyện này ngay cả nàng cũng không biết.

 

Một lúc sau, Đoạn Khiêm bật cười: “Đây thật là…” Là duyên phận sao?

 

Chỉ có thể giải thích như vậy. Không ngờ hai đứa trẻ bị lừa bán năm nào lại xuất hiện ngay trước mặt mình.

 

Một người là con trai của Đậu tham tướng, người còn lại là phu quân của Cố Vân Đông.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Trớ trêu thay, chính họ lại cứu mình và Uyển Nhi.

 

Người xưa nói quả không sai, gieo nhân nào gặt quả nấy.

 

Đậu Phụ Khang tức thì cảm thấy thân thiết hơn, Thiệu Thanh Viễn cũng khẽ gật đầu.

 

Nhưng rất nhanh, chủ đề lại trở nên nghiêm túc: “Bọn buôn người này thật đáng hận. Huynh yên tâm, chuyện này ta sẽ lo đến cùng. Món nợ năm xưa, ta cũng muốn tính sổ rõ ràng với chúng.”

 

Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía Cố Vân Đông, Cố Vân Đông hiểu ý chàng, lập tức mỉm cười nói: “Chàng muốn làm gì thì cứ làm, ta nhất định ủng hộ chàng.”

 

Chuyện năm đó, đối với Thiệu Thanh Viễn cũng là một tổn thương không nhỏ.

 

Ai mà ngờ được bọn buôn người này sẽ quay trở lại, mà người đầu tiên chúng tìm đến lại là Đoạn Khiêm?

 

Vậy thì ai biết được chúng có tìm đến Đậu Phụ Khang và Thiệu Thanh Viễn hay không? Dù sao năm xưa chính hai đứa trẻ là họ đã trốn thoát đầu tiên, mà Thiệu Thanh Viễn lại bị vợ chồng Lý lão đại phu bán thẳng cho bọn buôn người, men theo Lý lão đại phu mà tìm ra chàng thì quả thực quá dễ dàng.

 

Năm đó Thiệu Thanh Viễn còn nhỏ, chỉ có thể bỏ trốn, nhưng bây giờ thì — phải đánh trả.