"Chứng minh thế nào?" Nhiếp Thông vô cùng phối hợp hỏi.
Thôi thái y khẽ híp mắt: "Để ta bắt mạch cho Nhiếp thiếu phu nhân một lần nữa. Có dùng qua Bạch Mộc Tử hay không, ta vẫn có thể nhìn ra được."
Sắc mặt Nghiêm Dịch Hải khẽ biến, ngay sau đó hắn càng lớn tiếng từ chối: "Không thể được, để ngươi bắt mạch, ngươi có tư tâm, lỡ như động tay động chân thì phải làm sao? Ta không đồng ý."
Thế nhưng Kinh Triệu Doãn đứng bên cạnh lại gật đầu nói: "Bản quan lại thấy phương pháp của Thôi thái y không tồi. Có điều Nghiêm lão gia nói cũng không sai, Thôi thái y là người trong cuộc, chẩn bệnh cho Nghiêm thị cũng không thích hợp, hay là tìm một đại phu khác vậy."
"Đại nhân, thương thế của Nghiêm thị rất nghiêm trọng, đại phu bình thường chưa chắc đã nhìn ra được." Thôi thái y nhíu mày.
Ông không phản đối việc tìm người khác, nhưng nếu họ không nhìn ra được thì cũng vô ích.
Mà Thôi thái y đã là thái y, đại phu có y thuật cao minh hơn thái y thì được mấy người?
Nhiếp Thông mím môi, nhìn về phía một thuộc hạ sau lưng Kinh Triệu Doãn.
Thuộc hạ kia khẽ gật đầu, tiến đến bên cạnh Kinh Triệu Doãn nói: "Đại nhân, hạ quan nghe nói Tống thái y, Tống viện đầu hôm qua đã xuất cung, hiện đang ở nhà nghỉ ngơi. Hay là chúng ta thử mời Tống thái y đến giúp xem sao?"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thôi thái y nghe vậy mắt sáng lên, đúng vậy, Tống thái y chẳng phải là một lựa chọn có sẵn hay sao?
"Tống thái y?" Kinh Triệu Doãn nhíu mày, "Người đó tính tình cổ quái, khó khăn lắm mới được một ngày nghỉ, nếu đến làm phiền, e là chưa chắc ông ấy sẽ giúp."
"Đại nhân, hạ quan nghe nói Tống thái y thích nhất là chữa trị những chứng bệnh nan y. Ngài xem, Nghiêm thị hiện đang hôn mê bất tỉnh, cũng có thể coi là một ca bệnh khó. Hơn nữa, Tống thái y là viện đầu của Thái Y Viện, biết thuộc hạ của mình dính vào án kiện, ông ấy cũng có trách nhiệm phối hợp điều tra với chúng ta, không phải sao?"
Kinh Triệu Doãn cảm thấy có lý, gật đầu: "Đúng là vậy."
Nghiêm Dịch Hải đứng một bên nghe mà thái dương đổ mồ hôi lạnh, mời Tống thái y đến ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không được, đại nhân, Thôi thái y và Tống thái y có giao tình, ai biết có bao che cho nhau không…"
"Câm miệng." Kinh Triệu Doãn đột nhiên quát lớn, "Tống thái y là viện đầu Thái Y Viện do đương kim Thánh Thượng đích thân bổ nhiệm. Hoàng thượng đã từng nói Tống thái y có tấm lòng của người thầy thuốc, hành sự công minh. Ngươi còn chưa gặp người đã dám nghi ngờ đức hạnh của Tống thái y, bản quan thấy rõ ràng ngươi đang chột dạ."
Bị Kinh Triệu Doãn quát lớn như vậy, mồ hôi lạnh của Nghiêm Dịch Hải lập tức tuôn ra, vội quỳ xuống nói: "Là thảo dân nhất thời lỡ lời, nói sai, xin đại nhân tha tội."
Kinh Triệu Doãn hừ lạnh: "Đứng lên đi, ngươi có tội hay không, đợi Tống thái y đến rồi nói. Nhưng đừng nói thêm gì về việc Tống thái y bao che nữa, nếu không theo lời ngươi, bản quan và Thôi thái y cũng từng cộng sự, chẳng lẽ bản quan cũng bao che cho ông ta sao?"
"Thảo dân không dám, không dám."
Nghiêm Dịch Hải đứng dậy, đầu cúi gằm, trong lòng run rẩy không thôi.
Xong rồi, hắn tiêu rồi.
Đầu óc hắn quay cuồng, cố gắng nghĩ ra cách gì đó hữu dụng để thoát thân.
Nhưng Kinh Triệu Doãn đã cho người đi mời Tống thái y. Vốn tưởng Tống thái y sẽ từ chối, không ngờ ông lại đồng ý đến ngay lập tức, còn rất chuyên nghiệp hỏi: "Bệnh nhân ở đâu?"
Nhiếp Thông liền dẫn mọi người vào Nhiếp phủ. Kinh Triệu Doãn cùng Thôi thái y, Nghiêm lão gia và những người khác cũng đi vào.
Tuy nhiên, khi đến An Hòa Viên, tất cả đều dừng lại. Kinh Triệu Doãn cử một bà v.ú đi theo Tống Đức Giang vào phòng trong.
Nghiêm Nhã nằm trên giường, sắc mặt không còn chút huyết sắc, hơi thở cũng vô cùng yếu ớt.
Nhiếp Thông ngồi bên mép giường, nắm lấy một tay Nghiêm Nhã, ngẩng đầu tha thiết nhìn Tống Đức Giang.