Cố Vân Đông thấy hắn thì rất ngạc nhiên, vội mời hắn vào nhà cho ấm.
“Sao ngươi lại tới đây, không phải đang đi theo Tần đại nhân sao?”
Tần Thụ cười hì hì, “Ta đến để báo cho Vân Đông tỷ biết chuyện của vị Chương đại phu kia, lát nữa ta phải về ngay.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Chương đại phu?
À phải rồi, chính là vị đại phu bị Dịch Tử Lam đưa tới Tần phủ để gây khó dễ cho Thiệu Thanh Viễn, sau đó lại vì đưa ra chủ ý bậy bạ mà bị Quận vương gia đuổi đi.
Lúc đó Tần Thụ đã đi theo sau.
“Ông ta làm sao rồi?”
Tần Thụ nhỏ giọng nói: “Vị Chương đại phu đó sau khi trở về đã bị Quận vương gia đuổi ra khỏi vương phủ. Vốn ta tưởng chuyện cứ vậy là xong, không ngờ Chương đại phu về nhà không bao lâu thì có người tìm đến tận cửa, nói ông ta hại c.h.ế.t người. Một đám người đã đánh Chương đại phu một trận, tay cũng bị đánh gãy. Sau này, e là vị Chương đại phu đó không còn cách nào chữa bệnh cho người khác được nữa.”
Cố Vân Đông kinh ngạc, “Tay bị đánh gãy?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại trùng hợp như vậy?”
Tần Thụ nhìn trái ngó phải, giọng càng ép thấp hơn, “Đại nhân của chúng ta nói, đây hẳn là ý của Quận vương gia. Quận vương gia bị mất mặt như vậy trước bao nhiêu người, sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chương đại phu này làm việc không xong, đừng nói là Quận vương gia, ngay cả lão gia của các thế gia bình thường cũng không thể nào cho qua dễ dàng như vậy.”
Ngón tay Cố Vân Đông khẽ gõ lên mặt bàn, “Vậy đám người đánh Chương đại phu đó, là… do Quận vương gia phái đi?”
“Không phải. Người của quan phủ đã đến điều tra, xác thực là Chương đại phu đã dùng thuốc rẻ tiền thay cho dược liệu quý, vì thế mới làm lỡ bệnh tình của bệnh nhân, khiến người ta không qua khỏi. Đại nhân của chúng ta nói, Quận vương gia chỉ cần tiết lộ sự thật này cho người nhà nạn nhân, những người đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Chương đại phu.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, phải rồi, nàng nên sớm biết mới phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quận vương gia Dịch Tử Lam là một kẻ tính toán chi li lại rất sĩ diện, nếu không sao hắn lại cứ bám riết Thiệu Thanh Viễn không buông, nhất định phải tìm lại thể diện từ chỗ chàng cho bằng được?
Dù có điểm mấu chốt, hắn cũng không phải là người lương thiện gì.
Với kẻ vừa khiến hắn mất mặt, lại có tâm địa xấu xa như Chương đại phu, Dịch Tử Lam tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Xoảng” một tiếng, Cố Vân Đông đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế.
Tần Thụ bị hành động bất ngờ của nàng làm cho giật mình, “Vân Đông tỷ, sao vậy?”
Cố Vân Đông xoa xoa thái dương, “Hôm nay Trương Nghênh Nguyệt đã đến quận vương phủ.”
Tần Thụ mặt mày mờ mịt, Trương Nghênh Nguyệt là ai??
Hắn không hiểu Cố Vân Đông đang nói gì, nhưng Đồng Thủy Đào đứng bên cạnh thì nghe hiểu, “Tiểu thư, ý người là… Quận vương gia sẽ không bỏ qua cho Trương cô nương?”
“Nếu tính kỹ ra, Trương Nghênh Nguyệt đã đồng ý làm việc cho hắn, bây giờ không những không làm được mà còn đứng về phía ta. Đối với Dịch Tử Lam mà nói, đó chính là một kẻ phản bội. Ngươi nói xem, một người như hắn, liệu có dễ dàng bỏ qua cho một kẻ phản bội mà không có chút động tĩnh gì không?”
Sơ suất quá, hôm qua nàng lại nhất thời không nghĩ đến điểm này.
Đồng Thủy Đào trừng lớn mắt, “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu thư, Quận vương gia sẽ không g.i.ế.c Trương cô nương chứ?”
Cố Vân Đông lườm nàng một cái, “Nghĩ cái gì vậy? Trương Nghênh Nguyệt là bá tánh bình thường, lại không phải hạ nhân của quận vương phủ. Dịch Tử Lam nếu thật sự g.i.ế.c người bừa bãi, chính hắn cũng sẽ không yên thân. Vì một Trương Nghênh Nguyệt, hắn còn chưa đến mức mạo hiểm chôn vùi cả bản thân mình.”
Nhưng mà, chịu khổ sở thì chắc chắn không tránh khỏi.
Cố Vân Đông đi tới đi lui vài bước, thấy Tần Thụ cũng có chút bối rối, liền nói: “Ngươi về trước đi, hôm nay tỷ không giữ ngươi lại, hôm khác lại đến nhà ăn cơm.”