Từ thế tử âm thầm hít sâu một hơi, cũng cười theo.
“Vương gia cuối cùng cũng đến, tới tới tới, đài đã dựng xong, chúng ta cũng không cần trì hoãn nữa, bắt đầu thôi.”
Trong sân viện quả thật đã bày mấy chiếc bàn lớn, bên cạnh đều đặt ghế tựa.
Một đám con cháu quyền quý hơi kích động, nóng lòng đứng bên cạnh bàn.
Dịch Tử Lam khoát tay, “Được, vậy bắt đầu đi. Đại hội giám bảo một năm một lần của chúng ta, bắt đầu.”
Đứng phía sau hắn, Cố Vân Đông: “…” Hả? Đại hội giám bảo một năm một lần???
Đây là cái quái gì vậy?
Nàng không nhịn được liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn, trong lòng không ngừng chế nhạo cái tên này.
Rất nhanh, Cố Vân Đông đã biết, đại hội giám bảo này hóa ra không phải chỉ có Từ thế tử và Quận vương gia thi đấu với nhau, mà là tất cả mọi người có mặt đều sẽ lấy ra một thứ để mọi người cùng thẩm định.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Chẳng qua Từ thế tử và Quận vương gia là hai người nổi bật nhất mà thôi.
Nói đến đại hội giám bảo này cũng mới nổi lên được năm sáu năm, hơn nữa nghe nói còn là sản phẩm từ một phút ngẫu hứng của tiên hoàng.
Hai năm đầu quả thật là giám bảo, mọi người lấy ra đều là tranh chữ, thư tịch, đồ cổ châu báu, chủng loại cũng phong phú, trông rực rỡ muôn màu.
Nhưng cũng chỉ duy trì được hai năm, tiên hoàng không còn hứng thú, đại hội giám bảo này cũng dần biến chất, bắt đầu phát triển theo hướng những món đồ hiếm lạ cổ quái.
Sau này tân hoàng đăng cơ, rất nhiều quan viên ăn chơi sa đọa đều bị xử trí.
Những người còn lại cũng bắt đầu cẩn trọng làm việc, tận tụy với chức trách, đại hội giám bảo này cũng không còn nữa.
Chỉ có đám con cháu quyền quý trẻ tuổi này vẫn còn tiếp tục, dù sao Hoàng thượng cũng chưa nói hủy bỏ, thậm chí hoàn toàn không quan tâm.
Không thấy Quận vương gia đang được sủng ái trước mặt hoàng thượng cũng hứng thú tham gia sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Vân Đông một bên nghe Thiệu Thanh Viễn giải thích, một bên liên tiếp gật đầu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Sao chàng lại biết rõ như vậy?”
Thiệu Thanh Viễn im lặng một lát, thấp giọng nói: “Năm ngoái lúc ta đến kinh thành, vừa hay cũng gặp phải đại hội giám bảo.”
Năm nay sớm hơn một tháng, năm ngoái thì gần cuối năm mới bắt đầu, cũng không biết có phải vì chuẩn bị không đủ chu đáo không.
Tóm lại, Thiệu Thanh Viễn ít nhiều cũng có nghe qua.
Hai người đang nói chuyện nhỏ, bên kia Từ thế tử đã bắt đầu: “Được rồi, mọi người đều mang đồ của mình lên đây đi.”
Lời nói là vậy, nhưng bản thân hắn lại không có động tĩnh gì.
Dịch Tử Lam ngồi đối diện hắn cũng vậy, cười tủm tỉm uống một ngụm trà.
Những người khác sột soạt đem đồ vật đặt lên bàn, những món đồ này cũng không có gì mới lạ lắm.
Có sách quý, có tranh chữ, có chim cảnh, thậm chí còn có cả chuồn chuồn, châu chấu làm bằng tre.
Cố Vân Đông: “…” Hóa ra con cháu quyền quý cũng tầm thường như vậy sao?
Mọi người ở đây xem qua đồ của mình, sau đó lại lần lượt xem qua đồ của những người khác, bắt đầu thấp giọng trò chuyện.
Cũng có những món đồ không mấy giá trị, cũng bị người ta giễu cợt.
Dịch Tử Lam nghe thấy phiền lòng, phất tay: “Được rồi, bản vương thấy, cũng không có món đồ nào tốt hơn của bản vương.” Hắn hất cằm về phía Từ thế tử, “Thế tử, đồ của ngươi đâu?”
Hắn ra vẻ nếu ngươi không lấy ra, ta chắc chắn sẽ không trưng bày.
Điều này khiến Từ thế tử không khỏi âm thầm nghiến răng. Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, hắn cũng chỉ đành thở ra một hơi, vẫy tay về phía sau.
Rất nhanh, liền có một nha hoàn bưng một chiếc hộp vuông tiến lên.
“Đồ của ta, ở đây.”