Từ thế tử nói rồi mở chiếc hộp ra.
Mọi người liền thấy bên trong hộp được lót một lớp bông mềm mại sạch sẽ, trông như thể sợ đồ vật bên trong bị va đập vỡ vụn, được bảo vệ vô cùng cẩn thận.
Từ thế tử lấy khăn lau tay, sau đó, chậm rãi lấy từ trong hộp ra một vật chỉ lớn bằng bàn tay trẻ con.
“Đây là…”
Từ thế tử cho người trải một tấm khăn lên bàn, ngay sau đó đặt vật kia lên trên.
Hắn liếc nhìn Dịch Tử Lam một cái, cười giới thiệu: “Đây là lọ hít thuốc, là hàng ngoại quốc, cả Đại Tấn triều này, chỉ có duy nhất một cái.”
Bên cạnh lập tức có người kinh ngạc thốt lên: “Lọ hít thuốc này, thật là tinh xảo.”
Lọ hít thuốc?
Cố Vân Đông trừng lớn mắt, hóa ra là lọ hít thuốc.
Kiếp trước nàng cũng từng thấy lọ hít thuốc, lúc đó lọ hít thuốc còn tinh xảo và xinh đẹp hơn cái trước mắt này. Thứ này tuy tác dụng không lớn, nhưng lại được yêu thích vì sự nhỏ nhắn, tinh tế.
Ở thời hiện đại, thói quen dùng thuốc hít gần như đã không còn, nhưng lọ hít thuốc lại được lưu truyền như một loại tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, và được mệnh danh là “tác phẩm nghệ thuật bỏ túi hội tụ tinh hoa công nghệ của nhiều quốc gia”, được những người tao nhã xem là món đồ văn hóa trân quý.
Bây giờ xem Từ thế tử coi trọng như vậy, hiển nhiên, tiếp theo có lẽ sẽ dần dần bắt đầu thịnh hành.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, cũng may, thứ nàng chuẩn bị cũng không hề kém cạnh.
Đang suy nghĩ, Dịch Tử Lam ngồi bên cạnh bỗng nhiên đá nhẹ nàng một cái.
Cố Vân Đông ngẩn ra, cúi mắt đối diện với ánh mắt cảnh cáo của hắn.
Nàng bĩu môi, hoàn hồn trở lại.
Lúc này, mọi người trong sân đều đổ dồn về phía lọ hít thuốc, vừa nghe Từ thế tử giới thiệu, vừa không ngớt lời khen ngợi, tuôn ra những lời tán dương.
Cho đến khi Từ thế tử nghe đã gần đủ, cuối cùng mới mãn nguyện giơ tay ra hiệu im lặng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Được rồi, lọ hít thuốc của ta mọi người đều đã thấy, vậy… bảo bối mà Quận vương gia chuẩn bị đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn vừa rồi tuy đang nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến Dịch Tử Lam.
Từ lúc hắn lấy ra lọ hít thuốc, sắc mặt Quận vương gia đã không được tốt lắm, xem ra, trong lòng không có chút tự tin nào.
Dịch Tử Lam vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng quả thật đã bắt đầu lo lắng.
Hắn không biết Cố Vân Đông chuẩn bị thứ gì, nhưng món đồ mà chính hắn chuẩn bị, quả thật không mới lạ và hiếm thấy bằng của Từ thế tử.
Nếu Cố Vân Đông thua, hắn cũng sẽ không thắng.
Dịch Tử Lam khẽ nheo mắt, nghe Từ thế tử nói xong, cũng vẫy tay về phía sau, “Còn không mau mang đồ vật lên?”
“Vâng.” Cố Vân Đông gật đầu.
Nàng trực tiếp đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó mở lớp vỏ hộp tinh xảo bên ngoài, để lộ ra lớp lót bằng nhung đỏ bên trong.
Mọi người mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, ngay cả Dịch Tử Lam ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà nhoài người tới xem.
Sau đó, họ liền thấy Cố Vân Đông lấy ra một… vật rất kỳ quái.
“Đây là cái gì?” Từ thế tử nhìn về phía Dịch Tử Lam, hỏi.
Dịch Tử Lam tỏ vẻ, hắn cũng không biết.
Nhưng hắn vẫn giữ vẻ ta đây, vô cùng bình tĩnh, lại phất tay: “Nào, giới thiệu cho mọi người đi.”
“Thứ này gọi là kính lúp. Kính lúp, nghe tên đoán nghĩa, chính là khi xem, có thể phóng đại vật thể lên. Ví dụ như thế này.”
Cố Vân Đông vươn tay, lấy quyển sách của người nọ trên bàn bên cạnh, sau đó mở ra, đặt kính lúp lên trên.
Mọi người nhoài đầu qua xem, tức thì “ồ” lên một tiếng. “Chữ này trở nên lớn thật.”
Ngay cả Dịch Tử Lam cũng suýt nữa kinh ngạc kêu lên, may mà hắn nhanh tay nhanh mắt véo mạnh vào lòng bàn tay mình, mới không đến nỗi lộ tẩy.
Kính mắt thời cổ đại ban đầu chính là kính lúp, thật ra đã xuất hiện từ khá sớm, hơn nữa còn vô cùng quý giá.