Cố Vân Đông hít một hơi thật sâu mùi thức ăn thơm nức, rồi ngồi xuống bên cạnh Thiệu Thanh Viễn.
Ăn được vài miếng, nàng dường như nghĩ đến điều gì, bèn quay đầu hỏi Đồng Thủy Đào đang ngồi ở bàn khác.
“Đã mang đồ ăn qua cho Trương Nghênh Nguyệt chưa?”
“Mang qua rồi ạ. Đại phu nói bây giờ nàng không nên ăn đồ đậm vị, nên con đã nấu cho nàng ít cháo và xào hai món rau thanh đạm.”
Nghe vậy, Cố Vân Đông gật đầu, lúc này mới yên tâm ăn uống ngon lành.
Bên ngoài, tuyết rơi mỗi lúc một dày, chẳng mấy chốc đã phủ trắng mặt đất.
Ăn xong, Cố Vân Đông ra sân đắp người tuyết, Thiệu Thanh Viễn cũng chơi cùng nàng.
Đồng Thủy Đào cũng cao hứng, kéo theo Thiệu Toàn và mấy người khác rộn ràng dọn tuyết.
Những người hầu khác trong phủ ban đầu còn có chút e dè. Dù sao họ cũng mới đến Thiệu phủ không lâu, tuy biết chủ nhân và phu nhân đều là người hiền lành nhưng vẫn chưa thực sự thoải mái.
Sau đó, được Đồng Thủy Đào rủ rê, cuối cùng tất cả đều vui vẻ đắp người tuyết.
Đừng nói, những người tuyết họ đắp tuy không lớn nhưng ai nấy đều vô cùng xinh xắn.
Cố Vân Đông nhìn mà ngưỡng mộ không thôi, họ đều sống ở kinh thành đã lâu, quả nhiên là có kinh nghiệm.
Trong phòng, Trương Nghênh Nguyệt nằm trên giường cũng bất giác mỉm cười. Nghe tiếng nói cười vui vẻ bên ngoài, nàng cảm thấy tương lai ngày càng tốt đẹp hơn.
Hôm đó, Cố Vân Đông chơi đến khuya mới nghỉ, người nóng hầm hập, toát cả mồ hôi.
Thiệu Thanh Viễn chau mày, nấu cho nàng một bát thuốc, bắt nàng uống xong mới cho đi ngủ.
Cố Vân Đông nhăn mặt, nhìn chàng đầy ai oán.
“Ta đã nhắc nhở nàng từ sớm rồi,” Thiệu Thanh Viễn hiếm khi cứng rắn, “Là nàng không nghe.”
Cố Vân Đông hừ một tiếng, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch.
Ngay sau đó, một viên kẹo hoa quả được đưa đến bên miệng nàng.
Nàng tức thì cười trở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật ra nàng không sợ đắng, chỉ là bây giờ có người thương yêu chiều chuộng, nàng cảm thấy thỉnh thoảng tùy hứng một chút cũng không tệ, vì người này sẽ luôn bao dung nàng.
Cố Vân Đông mãn nguyện ôm Thiệu Thanh Viễn đi nghỉ.
Tuyết đã tạnh, bên ngoài là một màu trắng xóa.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, Cố Vân Đông đã cảm thấy nhiệt độ lạnh hơn hôm trước không ít.
Nàng rụt cổ, không muốn chui ra khỏi chăn ấm.
Thiệu Thanh Viễn thì đã ra ngoài từ sớm. Chàng có hẹn giao hàng với một dược nông ở gần kinh thành hôm nay, số lượng khá lớn nên phải đích thân đi một chuyến.
Cố Vân Đông nán lại trên giường thêm một lúc nữa rồi cũng phải dậy.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bởi vì Hạ ma ma sắp qua, nếu thấy nàng còn chưa dậy, chắc chắn sẽ lại nhìn nàng bằng ánh mắt “ngươi là heo sao”.
Cũng may, khi Cố Vân Đông kiên cường chui ra khỏi chăn và sửa soạn xong xuôi thì Hạ ma ma mới bước vào cửa.
Lúc nàng đang ăn sáng, các cô nương khác cũng lần lượt đến.
Thế nhưng, đến giờ Thìn, Hạ ma ma đột nhiên cau mày tìm đến thư phòng.
“Mai Hồng hôm nay không có tới.”
“Không tới ư?”
Hạ ma ma gật đầu: “Mọi ngày nàng ấy đều tới sớm nhất, nhưng hôm nay lại mãi không thấy đâu. Đêm qua tuyết lớn như vậy, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không.”
Cố Vân Đông đặt bút vẽ xuống. Nàng đang vẽ tranh, cảnh tuyết hiếm có làm nàng đột nhiên nổi hứng. Nghe Hạ ma ma nói, nàng lập tức gác bút sang một bên: “Ta cho người đi xem thử.”
“Vâng.”
Cố Vân Đông gọi Đồng Thủy Đào, nha đầu này vốn thích chạy ra ngoài mỗi ngày, giao việc này cho nàng là hợp nhất.
Đồng Thủy Đào nhận lệnh rồi quay người đi.
Thế nhưng, chưa kịp ra khỏi cửa, bên ngoài đã vọng tới tiếng gõ cửa khe khẽ.
Người gác cổng mở cửa thì thấy một tiểu tử đang rụt rè, ngó nghiêng, bàn tay giơ lên giữa không trung.