Tiểu tử đó thấy người gác cổng thì lập tức rụt tay về.
Rồi nó có chút ngập ngừng hỏi: “Cho hỏi, đây có phải là Thiệu gia của Thiệu Thanh Viễn không ạ?”
“Phải, ngươi tìm ai?”
“Cháu… cháu tìm Cố chủ nhân.” Tiểu tử đó có chút bất an lùi lại một bước.
Đồng Thủy Đào vừa đi tới cổng, nghe được câu này liền hỏi: “Ngươi là ai? Tìm tiểu thư nhà chúng ta có việc gì?”
“Cháu là Mai Lâm, đệ đệ của Mai Hồng tỷ.”
Đệ đệ của Mai Hồng?
Đồng Thủy Đào nghĩ đến việc Mai Hồng hôm nay không tới, vội cho tiểu tử này vào nhà.
Mai Lâm nuốt nước bọt, do dự bước qua cổng lớn, trông vô cùng căng thẳng.
Trời lạnh căm căm, nó mặc rất nhiều lớp, trông như một quả cầu, quần áo có vẻ không vừa người, là vài chiếc áo bông mỏng mặc chồng lên nhau.
Nhưng có thể thấy nó rất gầy yếu, khuôn mặt bị gió lạnh thổi cho ửng đỏ, đôi môi khô nứt, trên lông mi còn đọng sương giá.
Cố Vân Đông đi ra, liền thấy một tiểu tử rụt cổ đứng giữa sân.
Khi thấy nàng, mắt Mai Lâm hơi sáng lên, nó tiến một bước rồi lại vội dừng lại.
“Ngươi là đệ đệ của Mai Hồng à? Tỷ tỷ ngươi hôm nay không tới, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Cố Vân Đông hỏi.
Mai Lâm gật đầu lia lịa: “Đại tỷ cháu xảy ra chút chuyện, hai ngày nay không thể đến học được, nên… nên bảo cháu đến xin phép Cố chủ nhân. Đại tỷ nói, tiền công hai ngày nghỉ này Cố chủ nhân cứ việc trừ, sau này tỷ ấy sẽ làm việc bù lại.”
Nói rồi, Mai Lâm lại cẩn thận liếc nhìn Cố Vân Đông, nói thêm một câu: “Chủ… chủ nhân, có thể đừng đuổi việc đại tỷ cháu được không ạ? Tỷ ấy không cố ý không đến học đâu, là thật sự có chuyện. Hay là, chủ nhân xem cháu này, hai ngày đại tỷ cháu không có ở đây, cháu có thể giúp chủ nhân làm việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó vỗ vỗ ngực, hơi ưỡn tấm lưng nhỏ.
Cố Vân Đông nhíu mày, không đồng ý mà chỉ hỏi: “Mai Hồng đã xảy ra chuyện gì?”
“Không… không có gì đâu ạ, qua hai ngày là ổn thôi.”
“Nếu ngươi không nói thật, vậy ta sẽ sa thải nàng ấy.” Qua một thời gian tiếp xúc, Cố Vân Đông ít nhiều cũng hiểu con người Mai Hồng, biết rằng nàng không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không xin nghỉ.
Lần này không những xin nghỉ, mà bản thân còn không đến được, phải để đệ đệ đội tuyết gió đến đây, xem ra có chút nghiêm trọng.
Bị Cố Vân Đông nói vậy, Mai Lâm tức khắc hoảng lên: “Đừng ạ, cháu nói thật. Đại tỷ cháu… tỷ ấy bị xà nhà đè bị thương.”
“Xà nhà??”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Vâng.” Mai Lâm nói mà trong lòng chua xót, giọng dần nghẹn ngào, “Hôm qua tuyết rơi lớn quá, tuyết đọng trên mái nhà, đột nhiên nó sập xuống, đè trúng đại tỷ cháu.”
“Vậy không phải rất nghiêm trọng sao? Bị như vậy mà nàng còn định nghỉ hai ngày là đi làm lại à?” Cố Vân Đông bất giác cao giọng.
Hạ ma ma và mấy cô nương trong phòng cũng nghe thấy động tĩnh, lúc này đều đi ra, vừa hay nghe được cuộc đối thoại.
Mai Lâm nghe xong, lập tức ảo não không thôi, nó không nên nói nhiều như vậy. Rõ ràng trước khi đi đại tỷ đã dặn đi dặn lại là đừng nói nhiều, sao nó lại không nhớ chứ?
Thấy người trong sân ngày một đông, Cố Vân Đông lại càng chau mày chặt hơn. Mai Lâm lập tức luống cuống, nó cảm thấy mình đã làm hỏng việc.
Nó có lỗi với đại tỷ.
Để tránh nói nhiều sai nhiều, Mai Lâm lập tức cúi người chào Cố Vân Đông, vội vàng nói: “Hai ngày là khỏi ạ, thật sự hai ngày là khỏi, không nghiêm trọng đâu, hai ngày sau đại tỷ cháu nhất định có thể tới, cháu… cháu đi trước đây.”
Nói xong, Mai Lâm quay người bỏ chạy.