Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1477: Nghiêm gia kết cục



Vào phòng, Nghiêm Nhã liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Cố Vân Đông không khỏi bật cười, sau khi sai người mang trà sữa và thức ăn đến cho nàng mới lên tiếng: “Trước đây Nhiếp đại ca có dặn ta sang nhà muội trò chuyện nhiều hơn, nhưng ta cứ bận rộn mãi, chưa có dịp ghé qua, muội đừng trách ta nhé.”

 

Nghiêm Nhã vội vàng nói nhỏ: “Không có, không có đâu ạ. Phu quân muội là muốn muội theo học hỏi bên cạnh tỷ, để mắt thấy tai nghe mà học tập. Thật ra muội cũng muốn vậy, muội biết tính tình mình không được lòng người khác, nên muốn trở nên tháo vát hơn một chút. Lúc ấy muội cũng đã bàn bạc với phu quân, giả vờ dưỡng thương nửa tháng, sau đó sẽ đến tìm tỷ.”

 

Dù sao đầu nàng cũng bị thương, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng để lừa Bạch Mộc Tử, nàng đã cố ý nói cho nghiêm trọng hơn.

 

Vì vậy, nàng cần phải dưỡng thương trong phủ một thời gian mới hợp lẽ.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Thật ra sau nửa tháng muội đã định ra ngoài, nhưng Nghiêm gia cứ tìm đủ mọi cách đến cửa. Cha muội… ông ấy muốn hàn gắn quan hệ với phu quân, mẹ cả cũng luôn viện cớ đến Nhiếp phủ, nhưng đều bị phu quân muội đuổi về cả. Thế nên muội không tiện ra ngoài, lỡ như bị họ trông thấy thì không hay, lại còn liên lụy đến tỷ.”

 

Chuyện này Cố Vân Đông quả thực không biết. Lúc nàng mời Nghiêm Nhã, là sai Đồng Thủy Đào tự mình mang thiệp mời qua.

 

Đồng Thủy Đào trở về nói rằng Nghiêm Nhã đã nhận lời, trông người cũng có tinh thần, không có vẻ gì là bất ổn.

 

Giờ nghe lại, phiền phức của Nghiêm gia vẫn chưa kết thúc sao?

 

“Vậy bây giờ thì sao, họ còn tìm muội không? Hôm nay muội ra ngoài được…”

 

Nghiêm Nhã vội lắc đầu: “Không còn nữa, họ không còn ở kinh thành.”

 

“Hửm?”

 

Nghiêm Nhã bỗng mím môi cười khẽ, đáp: “Phu quân đã cố ý cho người nhắn tin về quê ở phủ Hà Định, báo cho lão gia tử biết chuyện cha muội vì muốn chiếm đoạt Bạch Mộc Tử mà đã thiết kế hãm hại Thôi gia. Lão gia tử nghe tin thì nổi trận lôi đình, nói rằng Thôi gia là đại ân nhân của Nghiêm gia chúng ta, vậy mà cha muội lại lấy oán báo ân, còn làm ô uế thanh danh của Nghiêm gia, nên đã lệnh cho cả nhà cha muội thu dọn hành lý, quay về phủ Hà Định hết.”

 

Cố Vân Đông không ngờ kết cục lại như vậy: “Cho nên, tất cả đều đi rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vâng, đều đi cả rồi. Việc kinh doanh của Nghiêm gia ở kinh thành giờ do người của gia gia phái tới quản lý. Tương lai sẽ ra sao thì không rõ, nhưng lần này việc làm ăn của Nghiêm gia tổn thất nặng nề, phu quân muội nói, trong thời gian ngắn lão gia tử hẳn sẽ tạm thời lánh đi cho qua sóng gió, chờ những lời đồn đại kia lắng xuống rồi mới chính thức tìm người tiếp quản.”

 

Nhưng khả năng Nghiêm Dịch Hải quay lại là rất nhỏ, có lẽ sẽ là đại bá hoặc tam thúc, nhưng dù là ai thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến Nghiêm Nhã.

 

Hơn nữa, đến lúc đó, Nghiêm Nhã cũng không còn là người có thể tùy tiện bắt nạt, sai khiến nữa.

 

Cố Vân Đông nghe vậy, thật lòng mừng cho nàng: “Như vậy cũng tốt, sau này muội có thể sống thanh thản hơn.”

 

“Vâng.” Nghiêm Nhã mím môi gật đầu. Vừa lúc đó, cửa sương phòng được mở ra, Dư Phán Nhi bưng trà sữa bước vào.

 

Cửa vừa hé mở, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài liền vọng vào.

 

Nghiêm Nhã vội nói: “Tỷ xem muội này, cứ giữ tỷ lại nói chuyện mãi. Hôm nay là ngày khai trương của tỷ, chắc chắn bận rộn lắm, tỷ không cần tiếp muội đâu, cứ đi lo việc của mình trước đi.”

 

“Được rồi, vậy ta ra ngoài trước, muội cứ ăn uống tự nhiên, có việc gì cứ cho người gọi ta.”

 

Cố Vân Đông bước ra ngoài, lại thấy có thêm không ít khách tới.

 

Nàng còn phát hiện, trong số những người đến lần này có không ít người nằm trong danh sách mà Tần Văn Tranh đã đưa cho nàng lần trước.

 

Rất tốt, đây là một cơ hội nhận diện tuyệt vời.

 

Thế là, Cố Vân Đông lại đeo vòng tay lên, rồi lấy chiếc khăn tay kia ra.

 

Sau đó, nàng bắt đầu đi chào hỏi từng vị khách một.