Tiếc thay, không một ai có phản ứng gì với chiếc khăn tay này.
Nhiều nhất cũng chỉ là tò mò hỏi vài câu về chiếc vòng tay có phần khác lạ trên cổ tay Cố Vân Đông.
Nụ cười trên môi Cố Vân Đông gần như đã cứng lại, nàng từ sương phòng trên lầu hai bước ra, khẽ thở dài một hơi.
Xem ra, vẫn phải tìm manh mối từ nơi khác.
Cố Vân Đông xoay người xuống lầu. Ngày đầu tiên khai trương, Tân Mính Các quả thực rất náo nhiệt, lúc nàng xuống tới nơi thì dưới lầu đã không còn một chỗ trống.
Cát thị tươi cười bước tới nói: “Cũng nhờ có ngự bút của Hoàng thượng, nhiều người nghe danh mà tìm đến.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, đợi đến tối đóng cửa, nhớ thưởng thêm tiền công cho mọi người.”
“Đó là điều nên làm, tôi thấy ai nấy đều bận đến chân không chạm đất. Vừa rồi tôi còn cho người về phủ gọi thêm mấy nha hoàn qua đây phụ giúp.”
Tuy Cố Vân Đông đã chuẩn bị không ít nhân thủ, nhưng khi khách quá đông, ai nấy cũng đều bận rộn tối mắt.
Nghe vậy, Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, nàng không lo về nhân thủ, mà ngược lại lo nguyên liệu đã chuẩn bị không đủ dùng.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông liền nói: “Tôi ra sau bếp xem sao.”
“Được, cô cứ đi đi, ở đây cứ giao cho tôi.”
Cố Vân Đông bèn đi xuyên qua đại sảnh, hướng về phía nhà bếp.
Nhà bếp của Tân Mính Các không nhỏ, để đảm bảo vệ sinh, lúc trước khi trang hoàng, Cố Vân Đông đã đặc biệt nhờ Bàng thợ mộc chia nhà bếp làm hai khu.
Một bên dùng để rửa ráy và chuẩn bị nguyên liệu, một bên dùng để chế biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nơi Cố Vân Đông đến chính là khu rửa ráy và chuẩn bị.
Ai ngờ vừa bước vào, nàng lại thấy một người không ngờ tới đang ở đây.
Cố Vân Đông sững người một chút, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm, mới ngạc nhiên lên tiếng: “Trương thẩm, sao thẩm lại ở đây?”
Trương mẫu đang rửa sạch ly chén, tay chân bà vô cùng lanh lẹ, động tác cũng rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc bên cạnh đã chất thành một chồng ly chén sạch bóng.
Nghe tiếng Cố Vân Đông, bà vội ngẩng đầu, hấp tấp đứng dậy, hai tay chùi vội vào chiếc tạp dề bên hông rồi nói: “Thưa, thưa Cố chủ tử, tôi đến đây để phụ một tay.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Phụ một tay?”
“Phải ạ, Nghênh Nguyệt nhà chúng tôi bây giờ vẫn chưa làm việc được, trong lòng chúng tôi áy náy lắm, lúc chủ tử cần người nhất lại không giúp được gì. Tôi nghĩ mình ở không cũng là ở không, nên đến đây phụ giúp một chút. Tuy tôi không thể ra ngoài kia đón khách như những người khác, nhưng việc lau mâm rửa chén này thì tôi quen tay lắm.”
Cố Vân Đông nhíu mày: “Thẩm đến đây từ lúc nào?”
“Mới nửa canh giờ trước thôi ạ.” Sợ Cố Vân Đông hiểu lầm, bà vội giải thích: “Tôi đã hỏi qua Hạ ma ma rồi, bà ấy đồng ý tôi mới vào. Chủ tử yên tâm, tôi chỉ ở đây thôi, không có qua khu bếp bên kia đâu.”
Khu bếp bên kia là nơi chế biến, công thức bên trong cần được giữ bí mật, điểm này Trương mẫu vẫn hiểu rõ.
Cố Vân Đông thực ra không có ý đó, lúc trước nàng chia nhà bếp thành hai khu cũng vì lý do này, nên không sợ có kẻ muốn dòm ngó.
Nàng chỉ nhìn đống chén đĩa, ly tách trên sàn, nói: “Ta nhớ đã sắp xếp người chuyên phụ trách việc này rồi mà.”
“Tôi biết ạ, nhưng lúc nãy thiếu người, Hạ ma ma đã gọi cô ấy ra ngoài phụ giúp rồi. Chủ tử, tôi rửa chén sạch lắm, người cứ yên tâm, tôi biết lát nữa còn phải tráng qua nước sôi mới được.”
Cố Vân Đông thấy vậy, nghĩ rằng nếu Hạ ma ma đã đồng ý thì thôi, cuối cùng cũng gật đầu.
“Thôi được, vậy phiền thẩm rồi.”