Trương mẫu thấy nàng đồng ý thì vô cùng mừng rỡ, vội lắc đầu: “Không phiền phức đâu ạ.”
Cố Vân Đông định xoay người đi xem nguyên liệu, nào ngờ lúc này ngoài cửa có người bước vào, tấm rèm được vén lên, một cơn gió lạnh bất chợt ùa vào.
“Hắt xì…” Cố Vân Đông không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Mọi người trong bếp đều nhìn về phía nàng, có người lo lắng hỏi: “Chủ tử không sao chứ ạ?”
“Không sao, vừa rồi mũi hơi ngứa thôi.” May mà không hắt hơi vào nguyên liệu. Chắc là do lúc nãy chạy lên chạy xuống toát mồ hôi, giờ lại bị gió lạnh thổi qua nên mới vậy.
Xem ra tối nay phải uống chút canh gừng để trừ hàn, nếu không về nhà lại bị người nào đó trừng mắt cho xem.
Nghĩ đến Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông bất giác mím môi mỉm cười.
Nàng tiện tay lấy khăn tay lau mũi, lau xong mới phát hiện đó là chiếc khăn thêu chữ “Thiệu”, lòng thầm ảo não.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Đúng là bận đến hồ đồ, chiếc khăn này không thể dùng để lau được. Vốn dĩ nó đã có chút cũ, nếu cứ chà xát, giặt giũ thêm nữa, e là sẽ không nhận ra được.
Cố Vân Đông nghĩ vậy, bèn định cất chiếc khăn đi.
Nào ngờ vừa quay đầu lại, nàng thấy Trương mẫu đang sững sờ nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trong tay mình.
Cố Vân Đông ngẩn người, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức hỏi: “Thẩm nhận ra chiếc khăn này sao?”
Trương mẫu khựng lại, vẻ mặt thoáng một nét rối rắm.
Rồi bà cúi đầu xuống, dường như có chút không dám đối diện với nàng, nói: “Không, không nhận ra ạ.”
Lời nói dối rõ ràng như vậy, Cố Vân Đông có tin mới là lạ.
Nàng nhìn quanh, gọi một người đến tạm thay Trương mẫu rửa ly chén, rồi dắt tay Trương mẫu đi ra khỏi nhà bếp.
Trương mẫu bị nàng kéo đi với vẻ mặt ngơ ngác, có phần hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chủ tử, chủ tử dẫn tôi đi đâu vậy?”
Cố Vân Đông cũng đã cho thiết kế một văn phòng ở Tân Mính Các này, hôm nay nơi đó đương nhiên không một bóng người.
Nàng dắt Trương mẫu thẳng đến đẩy cửa phòng, đưa bà vào trong.
Sau đó, nàng đóng cửa lại.
Trương mẫu tức thì căng thẳng: “Chủ tử??”
Cố Vân Đông cầm chiếc khăn tay, ánh mắt nghiêm nghị nhìn bà: “Thẩm nói cho ta biết, rốt cuộc thẩm có nhận ra chiếc khăn này không?”
Trương mẫu rụt cổ lại, bà thật sự không biết phải nói thế nào.
Nói không nhận ra thì là lừa dối nàng. Cố chủ tử là ân nhân của mẹ con bà, sao bà có thể lừa dối ân nhân được?
Nhưng, nhưng chủ nhân của chiếc khăn kia cũng là ân nhân của bà, có một vài chuyện, nói ra cũng không tốt cho người ấy.
Cố Vân Đông thấy dáng vẻ khó xử của bà, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thẩm à, chiếc khăn này rất quan trọng với ta. Nếu thẩm biết chuyện gì về nó, xin hãy nói cho ta biết, được không?”
Trương mẫu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt chân thành xen lẫn một tia khẩn cầu của Cố Vân Đông, thân mình khẽ chấn động.
Bà cắn môi, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng gật đầu: “Tôi, tôi đã từng thấy chiếc khăn này.”
Cố Vân Đông vui mừng ra mặt: “Thẩm chắc chắn chứ? Là chiếc khăn này, giống hệt như vậy?”
“Chắc chắn ạ.” Trương mẫu nói: “Chiếc khăn này thêu chữ ‘Thiệu’, thật ra ban đầu không định thêu, sau này do khăn bị dính nước cỏ, dù giặt sạch vẫn còn vết ố, nên mới thêu chữ lên. Để che đi vết nước cỏ đó, nét ‘khẩu’ trong chữ ‘Thiệu’ còn được thêu không giống bình thường.”
Ánh mắt Cố Vân Đông càng thêm rạng rỡ, nàng không ngờ Trương mẫu không chỉ biết, mà còn biết rõ đến thế.
Ngay cả chi tiết ẩn giấu như vậy cũng có thể nói ra, cứ như thể, như thể chiếc khăn này được thêu ngay trước mặt bà vậy.
Nàng vội hỏi: “Thẩm đã thấy nó ở đâu, chiếc khăn này là của ai?”