Đợi tiểu quận chúa gõ một lúc, những người khác bên cạnh cũng hứng thú muốn thử.
Cố Vân Đông liền lùi ra, nhưng sự hứng thú của tiểu quận chúa vẫn không giảm.
Nàng bé cảm thấy mình vừa được Vân Đông tỷ tỷ cầm tay chỉ dạy, đã trở nên rất lợi hại, liền chìa bàn tay nhỏ ra, dùng giọng điệu non nớt dạy lại cho người khác.
Cố Vân Đông không khỏi bật cười, lúc lùi ra thì bị Cát thị kéo đi.
Nàng ngơ ngác hỏi: “Sao vậy?”
“Ý tưởng này của cô hay thật, tiếng nhạc vừa cất lên, cảm giác không khí quả thực khác hẳn.” Cát thị nói: “Hay là chúng ta cứ đặt ở đó một cây đàn tranh, rồi tìm một người biết đàn. Như vậy, dù có những vị khách chỉ đi một mình, cũng có thể thưởng thức tiếng đàn?”
Lúc nãy Cố Vân Đông chưa nghĩ đến, giờ nghe Cát thị nói, mắt nàng quả thực sáng lên.
Các quán cà phê hiện đại chẳng phải cũng sẽ bật những bản nhạc du dương để tạo không khí, giúp mọi người vừa uống cà phê vừa thưởng thức âm nhạc đó sao?
Cố Vân Đông ước lượng kích thước của đại sảnh, đặt một cây đàn tranh hay gì đó, cũng không phải là không thể.
“Đúng là vậy, nhưng nhạc sư thì không dễ tìm. Khách đến Tân Mính Các đều là con nhà danh giá, từ nhỏ đã học cầm kỳ thư họa, tài nghệ phương diện này người thường khó mà sánh được. Nếu chỉ đàn qua loa, e là khách nhân sẽ không hài lòng.”
Cát thị nói: “Như vậy, một nhạc sư e là không đủ, không thể để một người đàn từ sáng đến tối, ngón tay nào chịu cho nổi.”
Đây là một vấn đề.
Thật ra Cát thị cũng đã nghĩ, hay là cứ đặt một cây đàn tranh ở đó, để khách tự đàn, giống như bây giờ.
Nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn. Trong số khách đến có người tài nghệ cao, cũng có người không giỏi.
Nếu có người nào đó thể hiện tài năng xuất chúng, thì những người khác làm sao còn mặt mũi nào mà lên đàn nữa. Con nhà danh giá, ai cũng coi trọng thể diện, không ai chịu thừa nhận mình kém hơn người khác, nhất là trước mặt mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đừng để đến lúc đó, một nơi thưởng trà nghỉ ngơi yên tĩnh lại biến thành võ đài tranh đấu của các tiểu thư, vậy thì mất nhiều hơn được.
“Thôi, vấn đề này sau này hãy tính, bây giờ cửa hàng đã bận tối mắt tối mũi rồi.” Cát thị nói.
Cố Vân Đông gật đầu, vừa hay thấy có khách mới đến, vội xoay người đi đón tiếp.
Ngày đầu tiên khai trương, buổi sáng đã vô cùng náo nhiệt, chỉ có buổi trưa là được nghỉ ngơi một lát.
Đến chiều, tốp khách thứ hai nghe tin lại kéo đến, thậm chí còn đông hơn buổi sáng.
Cố Vân Đông bận đến chân không chạm đất.
Viên Tư Nặc và tiểu quận chúa đều ở lại rất lâu, ngay cả bữa trưa cũng không ăn, nói rằng buổi sáng đã ăn mấy món điểm tâm nên hơi no, bụng vẫn còn căng.
Ngoài hai người họ, còn có Nghiêm Nhã ở trong phòng.
Cố Vân Đông nghe xong mà vạch đen đầy đầu, đành phải qua tửu lầu đối diện mua cháo trắng và rau xào về cho họ ăn.
Hộp thức ăn được đưa thẳng vào phòng của Nghiêm Nhã. Đối mặt với tiểu quận chúa và Viên Tư Nặc thân phận tôn quý, Nghiêm Nhã thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Cũng may tiểu quận chúa luôn nghe theo Cố Vân Đông, người này là bằng hữu của Vân Đông tỷ tỷ, vậy cũng là bằng hữu của mình, nên đã chủ động chào hỏi trước.
Viên Tư Nặc cũng vậy, một lớn một nhỏ tính tình phóng khoáng, cuối cùng cũng khiến Nghiêm Nhã thở phào nhẹ nhõm.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Buổi chiều, tiểu quận chúa càng thêm hứng thú ngồi ở đại sảnh gõ ly, nàng bé cố ý gõ cho những vị khách mới đến nghe.
Có người đến hỏi, cô bé liền kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nói: “Là Vân Đông tỷ tỷ của ta dạy đó, tỷ ấy lợi hại lắm, lợi hại lắm!”