Cố Vân Đông nghe vậy mà dở khóc dở cười, thế nên đến tối lúc các nàng ra về, cô bé kia đã mệt lả đi.
Sau khi tiễn nàng và Viên Tư Nặc lên xe ngựa, Cố Vân Đông mới quay đầu nhìn Nghiêm Nhã đang theo sau bước ra.
“Muội thấy nơi này thế nào?”
Nghiêm Nhã gật đầu lia lịa, mặt hơi ửng đỏ: “Muội rất thích nơi này.”
Thật sự rất thích. Rõ ràng xung quanh đều là phu nhân, tiểu thư nhà quyền quý, nhưng nàng lại không có cảm giác sợ hãi và khó xử như trước đây.
Không biết có phải vì có Cố Vân Đông ở đó, hay vì không có tỷ tỷ ruột của mình bên cạnh, tóm lại, nàng rất muốn quay lại lần nữa.
Cố Vân Đông thấy vậy, khẽ cười: “Muội thích là ta yên tâm rồi, sau này muội có thể thường xuyên đến. Đến lúc đó cứ ngồi ở đại sảnh, kết giao thêm bằng hữu, giống như hôm nay muội đã làm quen với Viên cô nương vậy.”
Việc kết giao bằng hữu, Nghiêm Nhã vẫn còn có chút rụt rè.
Nhưng nàng quả thực cũng đang cố gắng thay đổi. Nàng muốn có thể kề vai sát cánh bên phu quân, trở thành người vợ có thể sẻ chia gánh vác cùng chàng, chứ không phải là người kéo chân chàng lại.
Vì vậy, Nghiêm Nhã gật đầu: “Vâng ạ.” Ngừng một lát, nàng lại hỏi: “Sau này tỷ cũng thường xuyên đến cửa hàng chứ ạ? Vậy lúc tỷ không bận, muội có thể đi theo bên cạnh tỷ không?”
Cố Vân Đông thở dài một hơi, giọng điệu có vẻ tiếc nuối nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ hưng phấn: “Vài ngày nữa, ta phải đi phủ Linh Châu rồi.”
Lời này không chỉ khiến Nghiêm Nhã kinh ngạc, mà ngay cả Cát thị đứng bên cạnh cũng sửng sốt: “Đã quyết định khởi hành rồi sao?”
Bà biết Cố Vân Đông muốn đi phủ Linh Châu, dù sao hai người cũng chung vốn mở cửa hàng, bà chủ như nàng đi rồi thì Cát thị sẽ phải vất vả hơn.
Cố Vân Đông gật đầu: “Vâng, cửa hàng đã khai trương, sau khi dặn dò mọi chuyện ổn thỏa là phải đi ngay, nơi này đành phải phiền thím rồi.”
Nói rồi, nàng lại quay sang Nghiêm Nhã: “Sau khi ta đi, muội có chuyện gì có thể tìm Cát thẩm, nếu thím ấy không có ở đó thì tìm Hạ ma ma, đừng sợ. Cửa hàng của chúng ta có ngự bút của Hoàng thượng, không ai dám đến gây rối đâu.”
“Vâng, muội biết rồi.” Nghiêm Nhã tuy cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng sự đã vậy, nàng cũng không dám nói gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Vân Đông tiễn nàng lên xe ngựa, tiễn nốt vị khách cuối cùng rời đi.
Nàng và Cát thị nhìn nhau, mỉm cười quay trở lại cửa hàng.
Hạ ma ma đã dẫn các tiểu nhị bắt đầu thu dọn, còn Cố Vân Đông thì lấy sổ sách ra, cùng Cát thị đối chiếu, xem doanh thu hôm nay thế nào.
Hai người ngồi trước bàn, vừa xem vừa tính. Đơn hàng có không ít, tính toán cũng có chút phức tạp.
Đám người Mai Hồng đông tay đông chân, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong xuôi nhà bếp và các sương phòng.
Mọi người quay trở lại đại sảnh, vốn định ra về, dù sao cũng không hay khi cứ đứng nhìn chủ nhân tính sổ sách.
Thế nhưng chưa kịp xoay người, đã bị Cố Vân Đông gọi lại.
“Khoan hãy đi, tất cả ngồi lại một lát, uống chén nước nghỉ ngơi đã.”
Mọi người nhìn nhau, xem ra chủ nhân còn có chuyện muốn căn dặn.
Thế là ai nấy đều tìm ghế ngồi xuống, tất cả đều im phăng phắc, không phát ra một tiếng động nhỏ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Đây là kết quả huấn luyện của Hạ ma ma trong suốt thời gian qua, nề nếp quy củ, trông rất khác biệt.
Khoảng một khắc sau, Cố Vân Đông cuối cùng cũng ngừng bút tính toán, trong khi Cát thị ở phía đối diện vẫn đang gảy bàn tính.
Cố Vân Đông không quen dùng bàn tính, nàng dùng thẳng công thức, cộng trừ nhân chia cũng rất nhanh.
Nàng tính xong rồi, liền ngồi đợi Cát thị.
Cát thị gảy xong hạt bàn tính cuối cùng, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn nhìn Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông hỏi: “Tính ra được bao nhiêu?”