Cát thị hít một hơi thật sâu: “Một nghìn hai trăm hai mươi hai lượng.” Còn số lẻ, bà không nói.
Cố Vân Đông đẩy tờ giấy trong tay về phía bà, trên đó cũng ghi đúng con số một nghìn hai trăm hai mươi hai lượng, nhưng phía sau còn có cả số lẻ, khớp với con số Cát thị tính ra, không sai một ly.
Hai người nhìn nhau, một lát sau, đột nhiên cùng phá lên cười lớn.
Tiếng cười bất chợt làm đám người Mai Hồng giật nảy mình. Vừa nghe đến con số kia họ đã có chút ngây người, giờ lại càng thêm kinh ngạc tột độ.
Hai vị chủ tử vừa nói bao nhiêu? Một nghìn hai trăm hai mươi hai lượng?
Chỉ trong một ngày, đã có doanh thu lớn như vậy sao?
Cố Vân Đông hít một hơi thật sâu, kinh thành không hổ là kinh thành, người có tiền quả nhiên rất nhiều.
Thật ra đối với nàng, lợi nhuận một ngày hơn một nghìn lượng đã không còn đủ để khiến nàng chấn kinh nữa.
Dù sao lúc trước ở huyện Phượng Khai, ngày đầu tiên Cố Ký khai trương cũng đã có doanh thu chín trăm lượng.
Nhưng Cố Ký suy cho cùng cũng khác với Tân Mính Các.
Cố Ký lúc trước bán đường trắng là nhu yếu phẩm, là món hàng mới lạ, hơn nữa khách mua nhiều có thể mang về tích trữ.
Thậm chí có người còn cố tình mua đi bán lại, nên ngày đầu tiên việc buôn bán mới tốt như vậy.
Trong khi đó, khách của Tân Mính Các thì lại ăn uống tại chỗ. Đương nhiên, cũng có người gói mang về cho người nhà, nhưng số lượng không nhiều.
Cho nên, ngày đầu tiên Tân Mính Các có doanh thu một nghìn hai trăm hai mươi hai lượng, thực sự nằm ngoài dự kiến của Cố Vân Đông.
Nàng thở ra một hơi, đứng dậy thu dọn sổ sách, lúc này mới nhìn về phía ‘những công thần’ của ngày hôm nay.
“Tân Mính Các hôm nay có thể đông khách như vậy, là nhờ vào sự lao động vất vả, cần cù của mọi người. Mọi người đã vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả, đây là việc chúng con nên làm.” Một đám người vội vàng xua tay lắc đầu.
Cố Vân Đông cười nói: “Trước đây ta đã nói, chỉ cần mọi người làm việc chăm chỉ, phần thưởng sẽ không thể thiếu. Cho nên, bây giờ chính là lúc phát thưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm nay nàng thật sự rất vui, không chỉ vì Tân Mính Các buôn bán tốt, mà còn vì đã có tin tức về Thiệu tiểu thư.
Trong lúc nói, Đồng Thủy Đào bưng một cái khay ra, trên khay còn phủ một tấm vải đỏ.
Mọi người khó hiểu, Cố Vân Đông liền vén tấm vải đỏ lên.
Tất cả không khỏi trợn tròn mắt, dưới tấm vải đỏ lại là những thỏi bạc vụn có kích thước tương đương nhau.
Cố Vân Đông cười nhìn họ: “Được rồi, tất cả xếp hàng, từng người một lại đây nhận bạc. Hôm nay mọi người đều đã rất cố gắng, cho nên mỗi người sẽ được thưởng một lượng bạc.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không dám tin.
Một lượng bạc đó, tiền công một tháng của họ cũng chỉ có năm lượng, vậy mà bây giờ, chỉ làm một ngày đã được thưởng một lượng, bằng một phần năm tháng lương rồi sao?
Không hiểu sao, không ai dám bước lên trước, cảm giác có chút không chân thật.
Chủ tử ra tay cũng quá hào phóng rồi đi?
Cuối cùng là Du tẩu tử, bà cắn răng, rồi là người đầu tiên bước lên.
Cố Vân Đông gật đầu với bà, rồi lấy một thỏi bạc vụn trên khay đưa cho bà.
Cho đến khi thỏi bạc lạnh lẽo nằm gọn trong lòng bàn tay, Du tẩu tử vẫn còn có chút ngơ ngác.
Bà đứng tại chỗ một lúc lâu, mới cầm bạc đi sang một bên.
Bà rất muốn đưa thỏi bạc lên miệng cắn thử một cái để cảm nhận, nhưng dù sao cũng là người đã được Hạ ma ma huấn luyện cả tháng trời, bà vẫn cố kìm nén hành động mất hình tượng này lại.
Có Du tẩu tử làm người tiên phong, những người khác cũng lần lượt bước lên nhận bạc.
Sau khi nhận xong, họ liền đứng sang một bên, ai nấy trong mắt đều ánh lên vẻ hưng phấn.
Đến cuối cùng, chỉ còn Mai Hồng và Trương mẫu đứng ở một bên không bước lên.
Cố Vân Đông nhìn về phía họ: “Sao vậy?”