Huyện Bình Lăng là một huyện thành nhỏ trực thuộc phủ Linh Châu. Vì nằm ven biển, nên hải sản ở đây rất phong phú, hơn phân nửa người dân sống bằng nghề đi biển đánh bắt.
Không nói đâu xa, hải sản ở đây rất nhiều.
Khó có dịp đến vùng biển, nên hải sản vẫn phải mang về một ít, đặc biệt là một số loại hải sản khô. Tiếc là bây giờ đã quá muộn, phần lớn các hàng quán đều đã dọn, những sạp còn lại thì hải sản trông không được tươi ngon cho lắm.
Xem ra chỉ có thể hôm khác đi dạo lại.
Phủ Tuyên Hòa và phủ Vĩnh Ninh đều là những thành thị trong đất liền, hải sản rất ít, nàng muốn mang một ít về cho cha mẹ và người thân nếm thử.
Hai vợ chồng Cố Vân Đông dạo một vòng xong liền quay trở lại khách điếm, Thiệu Văn cũng vừa đi ra ngoài dạo một vòng trở về.
Mọi người bắt đầu trao đổi thông tin đã hỏi thăm được.
Đồng Thủy Đào vì mới từ trên thuyền xuống, vẫn còn hơi khó chịu, nên ở lại khách điếm trông coi hành lý. May mà lần trước nàng đã quen dần, cộng thêm thuốc say tàu của Thiệu Thanh Viễn, nên bây giờ ngoài việc hơi mệt ra thì đã đỡ hơn nhiều.
“Công tử, ta đã hỏi rồi, muốn đến đảo Lâm Tầm không khó, cái khó là có thể vừa hay gặp được thuyền đi ra đảo hay không.” Thiệu Văn nói.
Dừng một chút, chàng lại nói tiếp: “Không chỉ vậy, còn phải xem người trên thuyền đó là ai. Người lái thuyền nếu dễ nói chuyện, cho chút bạc là được, nhưng nếu gặp phải người khó tính, e là phải mất một khoản tiền lớn.”
Đảo Lâm Tầm có thể vào được. Đó là nơi lưu đày, những người bị đày đến đây đều không phải là kẻ tội ác tày trời, cho nên cũng cho phép thân nhân, gia quyến đến thăm.
Chỉ là người bị lưu đày không được phép rời đảo, trên đảo cũng có quan binh canh giữ.
Đảo Lâm Tầm hoang vắng, những người canh gác này, muốn kiếm chút bổng lộc, ngoài việc bòn rút từ những phạm nhân này, thì cũng chỉ có thể thu từ những người bên ngoài đến.
Đây là chuyện mọi người ngầm hiểu với nhau. Quan phủ cũng biết, nhưng phần lớn cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đảo Lâm Tầm nghèo như vậy, mọi người cũng phải kiếm cơm chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Huống chi, cũng không ai ép mua ép bán, nếu không muốn cho tiền, thì đừng lên đảo là được?
Nhưng nói thì nói vậy, cũng luôn có kẻ tham lam. Có người chỉ lấy lệ chút tiền trà nước, nhưng cũng có kẻ thấy ngươi quan tâm đến người trên đảo, lòng tham nổi lên hận không thể lột của ngươi một lớp da.
“Thời gian xuất phát của thuyền chúng ta gặp may, ngày mai vừa hay sẽ có một chiếc thuyền đến đảo Lâm Tầm để bổ sung vật tư.” Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đã hỏi thăm được chi tiết hơn.
Trên đảo tuy cũng có thể tự cung tự cấp, nhưng đồ đạc có hạn, những thứ như dầu, muối, vải vóc, đều phải vận chuyển từ bên ngoài vào.
“Tiếc là, không hỏi thăm được người phụ trách lái thuyền là ai.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Xem ra, chỉ có thể ngày mai đến bến tàu xem sao.”
Cố Vân Đông nói: “Được, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai đến bến tàu tùy cơ ứng biến.”
Đồng Thủy Đào và Thiệu Văn liền rời khỏi phòng của họ.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên rời thuyền, mấy người đều có chút mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cả nhóm vẫn để Đồng Thủy Đào ở lại khách điếm, ba người Thiệu Thanh Viễn thì đi về phía bến tàu.
Bên đó quả nhiên đã có một chiếc thuyền đang neo đậu, trên bến tàu có không ít người đang tất bật bốc dỡ đồ đạc.
Chiếc thuyền này không lớn, nhỏ hơn rất nhiều so với chiếc thuyền họ đã đi trước đó.
Thiệu Thanh Viễn nhìn quanh một vòng, cuối cùng ra hiệu cho Cố Vân Đông: “Ở đó.”
Cố Vân Đông nhìn qua, liền thấy cách đó không xa có người đang đăng ký, người này chính là cai đầu của đám phu khuân vác ở bến tàu.
Hắn phụ trách tìm người bốc dỡ hàng hóa cho thuyền, cho nên, tự nhiên sẽ biết rõ người lái thuyền gần đây là ai.