Thiệu Thanh Viễn gật đầu với Thiệu Văn, người sau lập tức sải bước nhanh về phía người đang ghi chép.
Người nọ không thèm ngẩng đầu, cảm nhận được bóng người che trước mặt liền quen miệng nói một câu: “Phu khuân vác trong ngày đã đủ người rồi, ngươi đến muộn rồi.”
Vừa dứt lời, trên bàn trước mặt đột nhiên có thêm mười mấy đồng tiền.
Người nọ sững sờ, vội ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của Thiệu Văn.
Xem y phục, hẳn là không phải đến tìm việc làm.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý đến mình, liền lặng lẽ nhét số tiền đồng vào tay áo, sau đó hạ thấp giọng hỏi nhỏ: “Tiểu ca có việc gì sao?”
“Người lái thuyền đi đảo Lâm Tầm hôm nay là ai?”
Người nọ lập tức hiểu ý, đây cũng không phải là tin tức gì to tát không thể nói.
“Đao ca.”
Thiệu Văn nhíu mày, xong rồi, lại là một kẻ chuyên hút máu.
Người nọ thấy Thiệu Văn không nói gì, cười hỏi: “Tiểu ca muốn đến đảo Lâm Tầm à? Vậy ta khuyên tiểu ca một câu, hôm nay không nên ra khơi, đợi ngày khác hẵng đi.”
“Vậy ngươi có biết chuyến thuyền tiếp theo là khi nào không?”
Người nọ chỉ vào đống hàng hóa trên bến tàu: “Thấy không? Lần này hàng hóa nhiều như vậy, chuyến thuyền tiếp theo, ít nhất cũng phải năm ngày nữa.”
Năm ngày nữa?
Thiệu Văn hỏi han rõ ràng, nói một tiếng cảm ơn rồi quay trở lại bên cạnh Thiệu Thanh Viễn.
Sau khi kể lại tình hình, hai vợ chồng Thiệu Thanh Viễn quả nhiên nhíu mày.
“Năm ngày nữa thì lâu quá.”
“Đi thử vận may với Đao ca kia xem sao.”
Hai người trăm miệng một lời, ý tưởng lại giống hệt nhau.
Đao ca hẳn là đang ở trên thuyền, bên ngoài cũng không thấy ai có thể quyết định được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiệu Thanh Viễn tìm một người đàn ông đang chỉ huy phu khuân vác, người này vừa nghe ý định của họ, mắt liền sáng lên, không nói hai lời đã chạy vào trong.
Vào khoang thuyền, hắn nhìn quanh, quả nhiên thấy Đao ca đang ngồi đó uống trà với dáng vẻ bặm trợn.
Hắn len lén đến bên cạnh, hưng phấn nói: “Đao ca, có con cừu béo tới rồi.”
“Hửm?” Đao ca buông ấm trà trong tay xuống, nhướng mày liếc hắn một cái.
Người nọ cười hì hì: “Có ba người muốn đến đảo Lâm Tầm, muốn đi ngay bây giờ, trông có vẻ rất gấp, Đao ca, chúng ta lại sắp kiếm được một mớ rồi.”
Đao ca “phắt” một cái đứng dậy, ấm trà “cạch” một tiếng đặt lên bàn, đôi mắt hưng phấn trợn lớn: “Đi, ra ngoài xem thử.”
Người nọ lập tức dẫn Đao ca ra khỏi khoang thuyền, rồi đi thẳng về phía ba người Thiệu Thanh Viễn đang đứng.
Khi sắp đến gần, bước chân của Đao ca mới đột ngột chậm lại, đi đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn với vẻ mặt thản nhiên.
Hắn đánh giá ba người trước mặt, rất tốt, trông có vẻ là những chủ nhân không thiếu tiền.
Đao ca lập tức thầm tính toán nên hét giá bao nhiêu. Phải biết rằng tuy người muốn đến đảo Lâm Tầm không ít, nhưng phần lớn đều là đám quỷ nghèo.
Những kẻ không phải quỷ nghèo, thì lại hận không thể vạch rõ ranh giới với phạm nhân trên đảo.
Hoặc là, không nỡ bỏ ra quá nhiều tiền chỉ để lên đảo thăm một người.
Mấy người trước mặt này…
Đao ca hỏi: “Các ngươi muốn đến đảo Lâm Tầm?”
“Phải.”
Đao ca gật đầu: “Được thôi, thuyền của chúng ta lát nữa sẽ khởi hành, nhưng phí đi thuyền không rẻ đâu, các ngươi có mang đủ bạc không?”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nhìn nhau: “Xin hỏi cần bao nhiêu?”
Đao ca sờ cằm, chậc lưỡi hai tiếng, rồi nhíu mày nói: “Cũng không nhiều lắm, một người, một trăm lượng bạc đi. Các ngươi đi mấy người, ba người à?”
Cố Vân Đông: “…” Sao ngươi không đi c.h.ế.t luôn đi?