Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1505: Đầu óc Khương thị không bình thường



Người phụ nữ trên giường không nói gì, Khương thị liền tự mình nói tiếp: “Là người từ kinh thành đến, mẹ nói, họ đến để đón chúng ta đi, chúng ta sắp có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi, cả nhà họ Cổ đều có thể trở về kinh thành. Em nói xem, có phải là tin tốt không?”

 

Nói rồi đột nhiên lắc đầu: “Không đúng, đối với nhà họ Cổ chúng ta là tin tốt, nhưng với đứa con gái đã gả đi như em, thì chưa chắc. Dù sao bây giờ em cũng đã là người nhà họ La, chúng ta không thể mang em đi được.”

 

Người trên giường, chính là con gái theo Cổ Nghĩa Bình bị đày đến đảo Lâm Tầm, thứ nữ do Thu di nương sinh ra, Cổ Ngọc Văn.

 

Nàng nghe lời Khương thị nói chỉ khẽ nhíu mày, trên mặt thoáng một tia chán ghét và hận ý.

 

Khương thị dường như rất hài lòng với biểu cảm của nàng, mở chiếc giỏ trên bàn ra: “Hôm nay, người từ kinh thành đến đã mang cho nhà chúng ta đặc sản kinh thành. Ta làm đại tẩu, trong lòng vẫn nghĩ đến em, nhân lúc mẹ không để ý đã lén mang cho em một ít thịt.”

 

Cổ Ngọc Văn châm chọc nhếch mép: “Khụ khụ, không cần đâu, khụ… Đại tẩu mang về đi, cho ta ta cũng ăn không hết.”

 

“Haiz, em ăn không hết thì La Khỉ nhà em ăn chứ. Em xem con bé kìa, gầy đến hốc hác. Em nói em không thương bản thân mình, thì cũng nên thương con gái em chứ, nó đã bao lâu không được ăn thịt rồi? Dù sao cũng phải bồi bổ cho nó một chút.”

 

Sau đó, không để Cổ Ngọc Văn từ chối, nàng ta đặt thịt xuống rồi đi.

 

“Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, hai chúng ta không chừng đây là lần cuối cùng gặp mặt.”

 

Dứt lời, người cũng đã biến mất khỏi sân.

 

Cổ Ngọc Văn ho mạnh hai tiếng, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

 

Chỉ là rất nhanh, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Một bóng hình nhỏ bé chạy vào: “Mẹ, mẹ ơi con về rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vẻ lạnh lùng trên mặt Cổ Ngọc Văn lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười ấm áp, nhìn về phía cô bé ở cửa: “Khỉ nhi về rồi à?”

 

“Mẹ, con…” Cô bé đi đến gần, lập tức thấy được bát thịt trên bàn: “Đây là…”

 

“Là đại tẩu con mang đến.” Nụ cười trên mặt Cổ Ngọc Văn nhạt đi vài phần, lại mang theo một tia mỉa mai: “Nói là mang đến bồi bổ cho con. Khỉ nhi, con ở bên ngoài, có nghe được chuyện gì không?”

 

Mặt La Khỉ cứng đờ, môi mím chặt, nàng vốn không định nói cho mẹ biết, không ngờ Khương thị lại đến.

 

Cho nên chỉ có thể gật đầu: “Người nhà họ Cổ có khách đến, nghe nói là quý nhân từ kinh thành, có thể sẽ minh oan cho nhà họ Cổ, đón họ trở về kinh thành.” Nói rồi đột nhiên phẫn hận: “Dựa vào đâu? Những người nhà họ Cổ đó dựa vào đâu mà có thể trở về kinh thành?”

 

Cổ Ngọc Văn giơ tay lên, nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của con gái mà đau lòng không thôi.

 

Bà đã là người sắp chết, bà có thể cảm nhận được mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa, nhưng sau khi bà chết, con gái phải làm sao?

 

Cổ gia tuy là nhà mẹ đẻ của bà, nhưng cũng chẳng khác gì kẻ thù.

 

Hơn nữa Cổ gia chính là một cái hố lửa, tất cả mọi người đều không bình thường, bà tuyệt đối không dám giao phó con gái cho họ.

 

La Khỉ thấy mẫu thân lo lắng, vội nói: “Mẹ nghỉ ngơi trước đi, con mang bát thịt này trả lại cho họ. Khương thị trước đây đã dùng thủ đoạn này để hãm hại chúng ta, bây giờ lại giở trò, con sẽ không để bà ta được như ý.”

 

La Khỉ cảm thấy đầu óc Khương thị không bình thường, bản thân bị người khác áp bức ở Cổ gia, quay đầu lại liền đến gây khó dễ cho mẹ con nàng, cả trái tim đã méo mó.

 

La Khỉ bưng bát thịt, đặt vào một chiếc giỏ, nhanh chóng chạy về phía nhà họ Cổ.