Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1506: Nàng quá khó khăn



Nàng đứng ở cửa nhà họ Cổ nhìn một lúc, vừa hay thấy vợ chồng Cổ Nghĩa Bình ra khỏi cửa.

 

La Khỉ mừng thầm, đợi họ đi khỏi, lập tức lẻn vào trong sân.

 

Lúc này, trong nhà họ Cổ hẳn là chỉ có Khương thị.

 

Bên nhà bếp có tiếng động, La Khỉ đi về phía đó, chiếc giỏ trong tay đã lấy ra.

 

Nhìn thấy bóng dáng Khương thị, nàng định lên tiếng, nhưng khi thấy hành động của Khương thị, nàng đột nhiên sững sờ, đôi mắt không thể tin nổi trợn to, đồng tử co rút mạnh.

 

Nàng cúi đầu, nhìn bát thịt trong tay.

 

Cuối cùng, La Khỉ âm thầm nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi về sau.

 

Khi đã lùi đến cổng sân, nàng lập tức xoay người, chạy như bay về nhà mình.

 

Nàng chạy loạng choạng, vì cả ngày không ăn gì, thân mình không có mấy sức lực. Chạy được nửa đường thì vấp ngã, chiếc giỏ trong tay văng ra xa, thịt bên trong cũng rơi ra ngoài.

 

La Khỉ ngã sõng soài trên mặt đất, nhìn bát thịt dính đầy bùn đất, sắc mặt biến đổi mấy lần.

 

Một lúc lâu sau đột nhiên đứng dậy. May mà nhà họ ở nơi tương đối hẻo lánh trong thôn, không có ai qua lại.

 

La Khỉ nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng nhặt lại bát thịt.

 

Về đến nhà, nàng lập tức cầm lấy chiếc xẻng duy nhất trong nhà, đi đến một sườn đồi xa xa, gắng sức đào một cái hố trên mặt đất, sau đó, mồ hôi đầm đìa chôn bát thịt xuống, đứng dậy dùng sức dẫm lên.

 

Cho đến khi dẫm thật chặt, La Khỉ mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo giỏ và xẻng xoay người về nhà.

 

Ai ngờ đi được nửa đường, đột nhiên thấy Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông từ xa chậm rãi đi tới.

 

Sắc mặt La Khỉ cứng đờ, như thể hành động vừa rồi của mình đều bị nhìn thấy, vô cùng chột dạ.

 

Nhưng nghĩ lại thì không đúng, nàng đã đi được một đoạn đường rồi, họ chắc chắn không phát hiện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng Cố Vân Đông đã nhận ra nàng chính là cô bé đã nhìn mình đầy căm ghét ngoài sân nhà họ Cổ. Không ngờ lúc trước tìm không thấy, giờ lại gặp ở đây.

 

Cố Vân Đông tiến lên vài bước: “Cô bé…”

 

La Khỉ lại định bỏ chạy, nhưng lần này Cố Vân Đông đã có chuẩn bị, làm sao có thể để nàng chạy thoát.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

La Khỉ cuống lên, chân vấp một cái liền sắp ngã xuống đất.

 

Cố Vân Đông nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo nàng, tránh cho nàng đập đầu vào tảng đá. Nàng có chút bất đắc dĩ: “Con chạy làm gì, ta cũng sẽ không làm gì con đâu.”

 

“Buông ta ra.” La Khỉ giãy giụa hai cái, nhưng tay lại không có chút sức lực nào.

 

Cố Vân Đông chỉ cần khẽ nắm là đã giữ được người, sau đó, liền nghe thấy tiếng bụng La Khỉ kêu “ọc ọc”.

 

Cố Vân Đông: “…”

 

Nàng quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn đang đứng sau lưng, chàng đưa cho nàng một chiếc túi xách, đây là thứ Cố Vân Đông luôn mang theo bên mình.

 

Nàng tuy có không gian, nhưng có một chiếc túi nhỏ đeo bên người vẫn tiện hơn.

 

Thế là nàng từ trong túi lấy ra một gói điểm tâm được bọc bằng giấy dầu: “Cho con.”

 

La Khỉ lúc trước vừa mới chôn thịt, bây giờ đối với đồ của người lạ đưa, tự nhiên sẽ không nhận.

 

Nhưng Cố Vân Đông không buông nàng ra, nàng chỉ có thể mím môi, nhận lấy gói giấy.

 

Nàng vừa nhận lấy, tay Cố Vân Đông quả nhiên nới lỏng ra một chút.

 

Sau đó, La Khỉ liền ném gói giấy lại vào lòng Cố Vân Đông, xoay người bỏ chạy.

 

Cố Vân Đông: “…” Cô bé này lanh lợi thật.

 

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, định đứng dậy đuổi theo, nhưng bị Cố Vân Đông ngăn lại: “Thôi, không cần thì thôi vậy, xem ra kế hoạch hối lộ con bé chút điểm tâm để moi chút thông tin đã thất bại rồi. Haiz…” Nàng thật là quá khó khăn.