Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1509: Hương rượu có lẫn mùi vị khác



Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Cổ Kính Nguyên liền biến đổi.

 

Chàng ta há miệng, dường như còn đang suy nghĩ lý do, Cổ Nghĩa Bình bên cạnh thấy vậy, vội vàng nói: “Thiệu công tử khoan hãy vội bàn chuyện này, chúng ta ăn cơm trước đã được không? Ngài xem trời cũng không còn sớm, lát nữa là tối rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

 

Cổ Kính Nguyên vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, ăn cơm trước đã, chúng tôi cũng đã bận rộn cả ngày bên ngoài, bụng đói meo rồi.”

 

Thiệu Thanh Viễn: “Ăn cơm thì không cần đâu, chúng tôi…”

 

“Không không không, Thiệu công tử nhất định phải ở lại, ta còn có không ít chuyện muốn nói với ngài, cũng muốn hỏi thăm tin tức của Thạch Lợi An. Chúng ta vừa uống rượu vừa trò chuyện, ngài đừng khách sáo.” Cổ Kính Nguyên vừa nói, vừa đưa tay ra kéo chàng.

 

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, định gạt tay chàng ta ra.

 

Nhưng khi nghe đến hai chữ “uống rượu”, chàng dừng lại một chút, quay đầu nhìn Cố Vân Đông.

 

Say rượu nói thật?

 

Nàng gật đầu, hai người ngầm hiểu ý nhau đi theo người nhà họ Cổ vào bếp.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Nhà bếp của Cổ gia rất lớn, giữa nhà là một chiếc bàn tròn to và thô kệch, một đám người chen chúc nhau cũng có thể ngồi xuống được.

 

Thiệu Thanh Viễn bị chen giữa Cổ Kính Nguyên và Cổ Nghĩa Bình, Cổ Vân Đông bị Tống thị và Mao thị kéo sang một bên.

 

Bàn ăn đã ngồi đầy người, chỉ có Khương thị là không được ngồi.

 

Tống thị không khách khí quay đầu ra lệnh cho nàng: “Còn ngây ra đó làm gì? Còn không dọn thức ăn lên?”

 

Cổ Kính Thiên, người nãy giờ vẫn im lặng, cũng lườm nàng một cái, khẽ nói một câu: “Mất mặt xấu hổ.”

 

Cố Vân Đông nhạy bén cảm nhận được thân mình Khương thị khẽ run lên, rồi nhanh chóng xoay người đi bưng thức ăn.

 

Mao thị bên cạnh khẽ cười nhạt một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cố Vân Đông: “…” Cả nhà này đều làm những chuyện kỳ quặc như vậy, nàng thực sự lo lắng Khương thị sẽ nhổ nước bọt vào thức ăn thì làm sao?

 

Lát nữa vẫn là không nên ăn thì hơn?

 

Khương thị rất nhanh đã bưng thức ăn lên. Hai đứa con trai của Mao thị đã đói đến bụng kêu òng ọc, nếu là ngày thường, lúc này đã bắt đầu tranh nhau ăn, đặc biệt là bàn ăn lớn trước mặt so với mọi ngày quả thực ngon hơn rất nhiều.

 

Nhưng hôm nay có khách, cả nhà họ còn trông cậy vào việc Thiệu Thanh Viễn có thể giúp họ rời khỏi đảo Lâm Tầm.

 

Cho nên dù có thèm đến đâu, lúc này cũng phải kìm nén lại.

 

Khương thị rất nhanh đã mang bình rượu mà Cổ Kính Nguyên muốn đến đặt lên bàn.

 

Đối với bình rượu này, Cổ Nghĩa Bình tỏ ra rất đắc ý, ông ta cầm chén rót cho Thiệu Thanh Viễn: “Bình rượu này, ta đã chôn dưới đất nhiều năm rồi, vốn dĩ vẫn luôn không nỡ uống. Hôm nay khó có được quý khách đến nhà, Thiệu công tử nhất định phải nếm thử.”

 

Cổ Nghĩa Bình vốn không nỡ làm một bàn thức ăn để chiêu đãi vợ chồng Thiệu Thanh Viễn, dù sao hai người này cũng chỉ là người giúp truyền tin, chứ không phải người cứu họ.

 

Nhưng lúc Cổ Kính Nguyên trở về, lại mắng ông ta một trận.

 

Nói rằng ông ta nên giữ khách lại, tuy chỉ là người giúp truyền tin, nhưng là người trực tiếp gặp họ, nếu không chiêu đãi tử tế, sau khi trở về nói với Thạch Lợi An vài điều không hay, ấn tượng nếu xấu đi, Thạch Lợi An còn tận tâm tận lực cứu họ nữa không?

 

Cha của chàng ta thật sự già rồi lẩm cẩm, rõ ràng đã từng làm quan, lại quên mất đạo lý ‘Diêm Vương dễ nói chuyện, tiểu quỷ khó chơi’.

 

Cho nên lúc này Cổ Nghĩa Bình đã phải bỏ ra vốn liếng.

 

“Nào, Thiệu công tử, thử xem.”

 

Thiệu Thanh Viễn bưng chén rượu, đưa lên mũi ngửi.

 

Ừm… Hương rượu quả thực nồng nàn, đúng là đã có tuổi, chỉ là… trong hương rượu này, dường như còn lẫn chút mùi vị khác.